Nhưng mà, quần áo áo trắng phiêu phiêu dật dật đột nhiên xuất hiện, lay động trước mắt, rơi vào tầm mắt Y Y, nàng còn chưa nghe Mẫn Hách nói xong, liền hưng phấn chay đi.
“Lạc Dật ca ca,” Nàng dừng cước bộ, cười tươi như hoa lê đầu xuân,
“Đã lâu không gặp, sao lâu như vậy huynh cũng không đến gặp Y Y, còn nói là xem Y Y là muội tử?”
Gương mặt tuấn mỹ như ngọc, thánh khiết như sương mai tràn đầy ý cười, ánh mắt sáng lấp lánh như ngọc lưu ly cũng chan chứa ôn nhu, vươn tay vuốt nhẹ lên lọn tóc mai của nàng.
“Ta biết, muội nhìn qua cũng rất tốt, đúng không, có còn trách Lạc Dật ca ca đem muội giao cho Mẫn Hách Vương gia hay không?” liếc mắt nhìn về phía sườn đồi bên cạnh, nam tử vẻ mặt yêu mỵ cũng đang chăm chú nhìn về hướng mình, hắn mỉm cười.
“Không, Y Y biết Lạc Dật ca ca là vì muốn tốt cho Y Y, tình huống khi đó, cũng chỉ có thể xử lý như vậy.” Y Y nhẹ nhàng lắc đầu, không khỏi bội phục, tất cả dường như đều nằm trong lòng bàn tay của huynh ấy, tựa như dự kiến trước kia của hắn, đem tiểu lục để bên cạnh mình, giúp nàng thoát khỏi 1 kiếp, lần này, cũng đã đoán trước được có người muốn hại mình, cho nên mới lấy phương thức này để bảo hộ mình đi.
“Ba ngày sau, Lạc Dật ca ca cũng sẽ tham gia săn bắn sao?” Nàng tò mò hỏi.
Nhìn bộ dáng một thân tiên phong đạo cốt của Lạc Dật ca ca, Y Y nhìn thế nào cũng không giống với 1 người sẽ xuống tay sát sinh nha.
“Sẽ tham gia, vì đến xem Y Y.”
Hắn mỉm cười, ánh mắt giống như nắng xuân ấm áp, dừng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, từ trong ống tay áo lấy ra một gói trà hoa Thiên Âm, nhẹ nhàng để vào trong tay nàng.
“Chỉ vì yêu người, mới có thể tự tay phơi nắng, chế lá trà,…” đây là Ngân Nhi đã từng nói qua ……
Không rõ hàm nghĩa trong đó, Y Y cẩn thận cầm lấy, cười hồn nhiên.
Quay sang, mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn Sầm Nhi một cái, ngữ khí thật là nhu hòa.
Y Y đột nhiên mặt ửng hồng lên, biết “hoàng phi” trong miệng hắn, đương nhiên là nàng, còn “vật âu yếm” kia, hẳn là cái yếm đỏ tươi.
Lời vừa nói, làm hai nam nhân không hẹn, tầm mắt đồng thời hướng về phía Y Y, nàng cúi đầu càng lúc càng thấp.
“Thì ra là bị cỏ đâm vào, ta còn tưởng là gì làm mình đau như vậy.” Ngẩng đầu, trên tay còn có một lá cỏ, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc khi thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình. (chị giả điên hay thật ≧▽≦)
Mẫn Hách thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn bộ dáng của nàng, rõ ràng là chính mình đa nghi .
Y Y phất rơi lá cỏ, trong một thoáng giây đó, nếu tinh ý, chú tâm, có thể thấy được nàng khẽ mím môi, ánh mắt bối rối, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm.
“Y Y, muội có biết, lần này săn bắn, chỉ có một người duy nhất có thể săn được bạch hổ, nhưng hổ này là động vật tự nhiên hoang dại, thú tính mãnh liệt, tứ chi hung mãnh hữu lực, muốn đánh hạ nó, phải hao tổn không ít khí lực, nhất là khi nó ngửi được huyết tinh chi vị, cuồng tính lại càng trở nên mãnh liệt, nếu như trên người có vết thương còn cố tình đi săn nó, thì khó càng thêm khó, tánh mạng khó toàn.” Lạc Dật rất thoải mái nói xong, từng câu từng chữ đều nhiều ý nghĩa, liếc liếc mắt nhìn vào đầu gối của người nào đó.
Cũng là nói, trên người có thương tích, tuyệt đối không thể đi săn bạch hổ? Nàng cả người run lên, theo ánh mắt của hắn, không khỏi một trận kinh hãi.
“Như thế nào, chẳng lẽ chỉ có thân thủ cao cường như quốc sư mới có khả năng bắt được bạch hổ, là cười bổn vương cùng Hoàng Thượng không biết tự lượng sức mình sao?”
Mẫn Hách vẫn chưa chú ý tới sắc mặt trầm xuống của Y Y, hãy còn đang nghĩ đến Lạc Dật muốn mượn cơ hội săn bắn lần này châm biếm thuật pháp của hai người thấp kém, không có khả năng cùng hắn tranh chấp.
Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch cũng là thừa dịp Mẫn Hách chỉ lo nhìn về hướng Lạc Dật, hướng tới nàng cười nhẹ, ánh mắt sâu lắng như biển, nhu tình dào dạt, làm cho Y Y bị nhìn đến choáng váng, đành phải tiếp tục cúi đầu, âm thầm mắng chính mình háo sắc.
“Vương gia đã nói như vậy, bổn quốc sư liền bắt thử một lần, như thế nào?”
Thế gian, rốt cuộc cũng có người nói đến việc bắt bạch hổ mà mặt không đổi sắc, lạnh nhạt, thản nhiên, Lạc Dật trên mặt ý cười không giảm, nhẹ nhàng nói tiếp:
“ Xác thực, chỉ cần ngón trỏ của ta vừa động, lão hổ tê liệt ngã xuống, nhưng nếu cứ như vậy thì chẳng có gì thú vị, chi bằng, ta sẽ tìm gặp bạch hổ kia trước, ở trên người nó thiết hạ thuật pháp, ba ngày sau, bất kì công kích bằng pháp thuật nào đối với nó đều không có hiệu quả, như vậy, có lẽ thú vị hơn rất nhiều.”
Lời này có nghĩa là: cuộc săn bạch hổ này, hoàn toàn không thể sử dụng thuật pháp, ba người đều phải cạnh tranh công bằng, đồng nghĩa với việc bắt được bạch hổ càng thêm khó khăn.
“Như thế rất tốt.” Cắn chặt răng, Mẫn Hách ngược lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu, nhiều năm như vậy, trên phương diện võ học, chưa từng có ai đánh bại được hắn, hắn cũng thật muốn xem thử, hắn và 2 người kia, ai mới là người chiến thắng.
“Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào? Chỉ vật càng khó có được mới đáng để trân quý, vật quý tặng người, hẳn là thích hợp nhất.” Lạc Dật ngẩng đầu, nhìn người nãy giờ vẫn lặng im không nói.
Hai tay Y Y dấu trong vạt áo, bối rối xoắn vào nhau, nhưng gương mặt lại điềm nhiên như không hề chú ý đến câu chuyện của ba người, chỉ có nàng biết, trong lòng mình đang lo lắng cỡ nào.
“Cứ làm theo lời quốc sư đi.”
Bạc thần của Phù Vân Khâu Trạch khẽ nhếch, một tay đặt vào phía trên đầu gối bị thương chưa lành, liếc mắt một chút, cũng là nhìn thấy được hai hàng lông mày của Mộc Hiệp khẽ cau lại, hít một ngụm khí……
Ân oán kiếp trước chưa giả xong, kiếp này thế nào, ai cũng không biết.
['>
Ba người đột nhiên lâm vào trầm mặc, nhìn lẫn nhau, người người sắc mặt thâm trầm.
“Hôm nay, bạch hổ nhất định là vật trong lòng bàn tay của bổn vương.”
Mị nhãn vừa nhấc, điều khiển cương ngựa, Mẫn Hách tự tin giương giọng, mã tiên vung lên, hạn huyết bảo mã nhấc hai chân, hí vang, dẫn đầu lao đi như một trận cuồng phong.
“Ta đã nói, sẽ đợi các người ra tay trước, nếu bắt không được, ta sẽ tự động thủ.” Thấy Phù Vân Khâu Trạch nghi hoặc nhìn phía mình, Lạc Dật nhắc nhở nói.
Hắn quả thật muốn cho bọn họ đi trước?
Phù Vân Khâu Trạch tựa hồ có chút không xác định, nhưng nghĩ đến thực lực của hắn, đối phó với bạch hổ với hắn mà nói quả thật là dễ như trở bàn tay, nếu hắn ra tay trước, hai người khẳng định không có cơ hội.
Đúng vậy!
Giơ tay lên, vung mã tiên, Tuyết Sơn bạch mã, nhấc hai chân, hí vang, lao về phái rừng rậm.
“Chỉ mong, nàng sẽ không trách ta……” Lạc Dật chua sót cười.
Trên