Nhớ tới ngày ấy, vị trí ngực trái như khảm một một vết thương rất sâu, rất lớn, trái tim bỗng nhói đau, trong lòng có chút oai oán, bi thương.
Còn chưa mở miệng cự tuyệt, chỉ cảm thấy cổ áo phía sau đã bị người nào đó nhấc lên, hai chân cách mặt đất, cứ như thế, biến thành con rối bị hắn xách đi rồi!
Mẫn Hách yêu nam chết tiệt! Y Y thầm nguyền rủa trong lòng.
“Oanh!” Lồng sắt phát ra thật lớn tiếng vang, nhưng mà, mặt đất phía trên lập tức bị vật đó lấp kín, bên dưới bây giờ một mảng tối đen, cơ hồ năm ngón tay của bản thân có đưa ra cũng không thể nhìn thấy.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng ngây dại, bị nhốt như vậy không phải là sẽ chết đói bọn họ sao, huống hồ, giữa chốn hoàng cung ngọa hổ tàng long thế này vẫn có thể vô thanh vô thức mà đào ra một cơ quan thế này, không phải quan viên bình thường có thể làm được đi?
“Ngươi đã chết chưa?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, y bào phía sau phát ra tiếng động.
Y Y cấm khẩu, bởi vì, mũ quả dưa của tiểu thái giám nàng đội lên qua một hội “vật vả” không biết đã rơi từ khi nào, một đầu mái tóc dài bung xõa đến ngang vai, nếu lại bị hắn kéo lấy, dễ dàng liền biết nàng là ai, bên trong hoàng cung, dám đi nghênh ngang như vậy cũng không có mấy người.
Nhưng là, nàng rất sợ! Cảm giác bị nhốt bên trong miệng giếng tối tăm lạnh lẽo lại bất chợt ùa về một lần nữa, cắn nuốt chút kiên trì còn sót lại, nàng, sau khi trải qua lần đó, đối với bóng tối có một nỗi ám ảnh vô hình luôn đè nặng trong tâm trí!
“Không chết liền hừ một tiếng, nếu không, để cho bị bổn vương bắt lấy, vặn gãy mấy căn xương cốt nghe thanh nhạc cũng là một loại hưởng thụ.” (ek, thanh nhạc gì mà BT vậy choy T___T)
Thanh âm đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn ở trong một cái lồng sắt khác di động, phát ra thanh âm “Boong boong” Rung động, ở trong bóng đen như mực, giống như yêu quái khua loạn làm người ta kinh hãi.
“Ta, ta ở đây……” Nàng cắn chặt môi, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, sau lưng thổi đến từng cơn ớn lạnh, dịch vị cuồn cuộn trong dạ dày rốt cuộc nhịn không nổi ,“Nôn!” hướng ra ngoài lồng sắt, bắt đầu nôn mửa.
Nhưng mà, trong lúc nàng nôn đến thê thảm, hắn đúng là chưa phát ra thanh âm gì, đợi cho bụng của mình trống không còn một vật, nàng mới bình tâm lại một chút.
“Thì ra hoàng phi cũng sợ chết a!” phía sau lưng, thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên, lồng sắt di chuyển, nện vào mặt đất lại tiếp tục phát ra tiếng vang “Boong boong”, từng bước, từng bước hướng về nàng.
“Ngươi, ngươi biết ta là ai?” Hai tay căng thẳng cầm lấy song sắt, chậm rãi quay đầu, trước sau vẫn là một mảng tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, trong không khí, ẩn ẩn phiêu động một chút sưu vị, là vật phẩm mà nàng nôn phát ra a. (Eo, kinh…>.<)
Vốn là muốn nhanh đi đến gần nàng một chút, tựa hồ cũng nghe thấy được cổ hương vị ghê tởm kia, nhất thời dừng lại.
Y Y trong lòng một trận nhảy nhót, hoàn hảo, hắn không dám tiếp tục qua đây.
Nhưng, ngay tại thời điểm nàng vừa thở dài nhẹ nhỏm một chút, một gương mặt lồ lộ từ trong bóng đen xuất hiện trước mặt của nàng, lộ ra răng nanh trắng nõn, nhếch miệng cười nhẹ, đồng tử trên khuôn mặt dữ tợn lại có màu đỏ hổ phách, như huyết lệ, gương mặt kia ẩn ẩn trong bóng đen, mang theo một tầng hào quang lòe nhòe, thập phần quỉ dị a!
“A!” Quỷ a! Nàng kêu to không thôi, bàn tay đang nắm chặt song sắt, co lại thành quyền, đánh thẳng đến ngực của đối phương, lại như bông đánh vào cự thạch, không hề có mảy may tiếng động.
“Ngươi đánh đủ chưa!” Hắn nhíu nhíu mày, tuy rằng trên người không đau, nhưng tiếng hét của nàng cũng không phải là chói tai bình thường, mà là muốn đem lỗ tai của hắn phá hư a,“Nhìn cho rõ ràng, đây là dạ minh châu!” Một tay bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lay động vài cái.
Ngừng thét, nàng suy yếu phun ra một hơi:“Dạ minh châu?” Mắt hạnh cụp xuống, quả thực nhìn thấy trên ngón tay của hắn đang cầm một viên dạ minh châu.
Dạ minh châu trên ngón tay thon dài của hắn phát ra từng tia ánh sáng lung linh, xuyên qua những ngón tay, như thực như hư, ở trong bóng đen quả thật có thể soi sáng.
“……” Kỳ thật cái làm cho nàng sợ hãi , là khuôn mặt của hắn a, bị dạ minh châu từ trên rọi xuống, tạo thành một gương mặt quỉ dị, Y Y há to miệng, đột nhiên một trận hư thoát, dựa vào trong ngực hắn, hai chân mềm nhũn, từ từ ngồi bệt xuống,“Ta không nghĩ, nghe được thanh nhạc từ xương cốt bị bẽ gãy……” Nàng vẫn không quên nói nhỏ
Khiêu khích thùy hạ mi mắt, nhìn bàn tay to đang đặt trên cổ, bàn tay này ấm áp, xuyên thấu qua đổ mồ hôi lạnh, sưởi ấm một chút da thịt lạnh ngắt của nàng, ẩn ẩn truyền đến từng trận cảm giác thoải mái, mặc dù không giống như cảm giác ấm áp mà Khâu Trạch mang lại, nhưng cũng là một cảm giác yên ả khác.
Mẫn Hách đôi mắt trung hiện lên một tia kinh ngạc, gợi lên môi đỏ mọng, đạm cười.
“Thì ra là ngươi vẫn có điểm tự mình hiểu lấy, bổn vương còn tưởng rằng, dân đen đên từ dân gian cũng chỉ là một cái bao cỏ, không hơn không kém, lại có thể nhìn thấu như vậy, cũng tốt…” (haiz, sao cứ là “bao cỏ”, mà hok hỉu bao cỏ là gì nhỉ?)
“Ngươi vốn sẽ không giết ta, ta vì sao còn phải sợ ngươi?” Chuyện vừa chuyển, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng tựa hồ có một chút tinh thần mà đạm cười, tản mát trong khí lại ẩn ẩn một mùi hoa lê, không nhạt cũng không đậm, ngọt ngào lại thuần khiết.
Hắn ngẩn ra, bàn tay xiết lấy cổ nàng bỗng cứng đờ, đột nhiên cười lạnh, trên tay, lực đạo lớn thêm vài phần, đôi mắt lộ ra tà khí, hơi thở như hoa lan phủ bên tai nàng, thấp giọng nói.
“Dựa vào cái gì, không giết ngươi? Ngươi bất quá là một quân cờ bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, thiếu đi một quân cờ, ta liền có thể mau một ngày ngồi lên vương vị, huống chi, ngươi là phượng phúc, giết ngươi, giang sơn của hắn khó giữ được, thiên hạ lê dân dân tâm không về, bổn vương, cầu còn không được.”
“Vậy ngươi hiện tại liền giết ta.” Nàng nhẹ giọng nói.
Thở dài, nhẹ nhàng mà hạp thượng mi mắt, trong đầu một mảnh trống vắng, không giãy dụa, mà là đạm mạc chờ đợi.
“Ngươi đã khát vọng muốn tử như thế, bổn vương liền thành toàn cho ngươi!” Thanh âm trầm thấp vang lên, u oán, lạnh lẽo như vang vọng từ địa ngục không lối thoát, tàn nhẫn vô tình…
Cảm thụ được trên cổ lực đạo càng lúc càng buộc chặt, không khí bên trong lồng ngực suy suyễn, cạn kiệt, nàng hé mở cái miệng nhỏ, bản năng muốn thu lấy dưỡng khí, nhưng vẫn là quật cường nắm chặt hai tay, không nhúc nhích.
Ngay lúc dưỡng khí gần như cạn sạch, bàn tay xiết lay cổ dường như hơi lỏng ra, nàng vô thức ôm lấy cổ, cũng vô tình ôm lấy bàn tay ấy, miệng nhỏ toan mở ra hút lấy chút dưỡng khí….
Đột nhiên, hai cánh hoa còn vừa mới hé mở đã bị một đôi môi bá đạo ấn xuống, đầu lưỡi trực tiếp lược tiến, tiến công chiếm đóng thành trì, hấp thụ ngọt hương.
Mở to hai mắt, Y Y kinh hãi, muốn nhắm lại cái miệng nhỏ nhắn, nhưng mà, bàn tay xiết trên cần cổ của nàng lại gia tăng