Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường (xem 5442)

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường

Mẫn Hách.”


Quả thực, hoàng thục phi tuy là sốt ruột nhưng lại không mất đi vẻ quí phái, cước bộ trầm ổn, vén lên bức rèm che, thấy hoàng nhi đang nằm giường, trên mặt còn mang ý cười khẽ, không khỏi ngẩn ra.


“Mẫu hậu, canh ba còn chưa đi ngủ?” Hắn vươn một tay, kéo qua bàn tay của mẫu hậu đã xuất hiện một vài nếp nhăn, triển khởi đôi mi thanh tú.


Cho dù là xưng vương xưng bá, tranh hùng toàn thiên hạ, cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thời gian vẫn sẽ bào mòn mõi một người. (ta chém^^)


Hoàng thục phi không hề hờn giận, liếc hắn một cái, nương theo lực kéo của tay hắn, ngồi xuống trước giường, chăm chú nhìn khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc của hoàng nhi, bất quá ngày ấy đại chiến, thật đúng là làm cho nàng kinh hãi không thôi.


Cho dù là mất đi vạn binh sĩ, nàng cũng chỉ hy vọng hoàng nhi có thể bình an, còn lại, cũng không quan trọng.


“Mẫu hậu vốn đã an giấc, vừa rồi nghe được ngươi bên này một trận tiếng vang, cho nên liền lại đây nhìn xem.” Vỗ vỗ tay hắn, thấy bên này bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn, dựa theo tình tình tâm cao khí ngạo của hoàng nhi, lại bại trong tay một nữ nhân, hoàng phi Y Y, lẽ nào không sinh khí?


“Mẫu hậu yên tâm, Mẫn Hách không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng, cho nên bừng tỉnh ,” Thùy hạ mi mắt, che dấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, hắn ngẩng đầu nhu cười,


“Chính là mất một vạn binh sĩ, thỉnh mẫu hậu chớ trách nhi thần.”


“Bất quá chỉ là một vạn binh sĩ, sao có thể quan trọng bằng hoàng nhi, chính là, Trấn Vương gia đã trở về La Phu quốc, lại phái người đưa tới một mật hàm.” Nói đến này, hướng trên khuôn mặt phiếm thượng một tầng mây đen.


Trấn Vương gia? Mẫn Hách ánh mắt âm trầm, người này tâm kế thâm hậu, chẳng lẽ lại đang tính toán cái gì?


“Hiện tại, La Phu quốc đang diễn ra nội chiến, Trấn Vương gia khởi binh tạo phản, hy vọng mượn mẫu hậu ba vạn tinh binh cùng một số thủ hạ đắc lực dùng một chút, đợi hắn ngồi lên đế v,ị củng cố triều chính, mười năm sau, sẽ trợ thủ hoàng nhi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, nội ứng ngoại hợp.” Nàng, tầm mắt không chuyển dừng ở hai mắt Mẫn Hách, tựa hồ, có thể từ đó nhận được một tia đáp án.


Lấy thế cục hiện nay để tính toán, đại thần trong triều đã khôg thể là chỗ dựa vững mạnh như trước, lại thêm lần trước tỷ thí, khiến cho “Phượng phúc khả ổn xã tắc giang sơn, khả bảo vạn dân”lưu truyền dân gian, chỉ có thể một lần nữa tìm cách.


Nhưng mà, Mẫn Hách cũng là thờ ơ, lãnh đạm nhìn vách tường phía trên được khảm dạ minh châu, không lên tiếng.


“Ba vạn tinh binh của mẫu hậu đều đã là phái đi, Mẫn Hách, cho dù phản đối cũng là đã muộn, không phải sao?” Mặt không chút thay đổi đột nhiên trán khởi một chút ý cười thâm thúy, mâu quang chợt lóe, tà nghễ yêu dị


“Vô luận mẫu hậu quyết định như thế nào, Mẫn Hách cũng tuyệt không oán người, người là người thân duy nhất còn lại trên đời này của Mẫn Hách, mẫu hậu.”


Vốn tưởng rằng hắn sẽ trách cứ mình, không ngờ, hắn hết thảy đều nhận ra, đều hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, biết được nàng làm tất cả là vì hắn.


Hốc mắt đỏ lên, nàng cúi đầu lấy ra khăn tay khinh lau nước mắt.


“Mẫn Hách, hoàng nhi của mẫu hậu, con thật sự càng ngày càng giống phụ thân của con .”



Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhà?


[…'>


Người nào đó sắc mặt nhất thời một trận thanh một trận bạch…


“Đa tạ Vương gia!” nghiến răng nghiến lợi, bốn chữ này cơ hồ là rít qua kẽ răng mà thoát ra, nàng cúi đầu, nhìn năm ngón tay thon dài đang thưởng thức chén trà, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, nhưng đầu móng lại hơi xám, làm người ta có cảm giác bệnh tật.


“Tạ bổn vương? Thật sự không dám nhận, lần trước tỷ thí bại bởi hoàng phi, chỉ sợ ở các ngươi từ ngày đó đã muốn không coi bổn vương vào trong mắt đi?” Cười nhạo một tiếng, hắn nghễ mắt, xem xét thiên hạ vẫn đang cúi đầu, khóe miệng ý cười đã kéo dài tới khóe mắt, có một điều rất đặc biệt mà ngay cả chính hắn cũng không phát giác được là trong mắt của mình đã lóe lên vài tia ôn nhu, tản mác một chút ấm áp mà trước giờ chưa từng có.


Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy đùa nàng cũng thật là thú vị.


“Ha ha, ha ha,” Y Y xấu hổ, ngây ngô cười hai tiếng,“Hoàng phi, hoàng phi đó là nàng chó táp phải ruồi, Vương gia không cần tự ti.” Vừa mới nổi giận vì ngữ khí của hắn, xoay lưng, liền ngay cả nàng cũng không dính vào “Cẩu” Tự, nói xong thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi chính mình.


“Không sai, ngươi nói thật hợp ý bổn vương,” Hắn một tay chống đầu, bộ dáng tựa hồ hứng thú dạt dào, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng,


“Chi bằng, đi theo bổn vương, thấy như thế nào?”


Y Y mặt trầm xuống, khéo đùa! Đi theo hắn chỉ có một con đường chết, lúc trước bị hắn ám sát một lần, rơi xuống miệng giếng thiếu chút nữa nghẹn tử một lần, bây giờ còn muốn mình đi theo hắn?


Kia không phải tự tìm đường chết thì là cái gì.


“Vương gia chớ bận tâm, nô tài hay nói giỡn, nếu Hoàng Thượng biết được, mệnh của nô tài khó mà giữ được.” Cố gắng đẻ thấp thanh lượng, hà hà khàn khàn, tiểu đầu cúi càng lúc càng thấp.


Nàng cũng không biết rắng khi cúi đầu càng thấp, cái cổ trắng nõn đã lộ ra, đập vào mắt ai đó… cần cổ thanh mảnh tuyệt đẹp mà còn trắng nõn mịn màng, mùi thơm của cơ thể nàng cũng ẩn ẩn phiêu tán trong không khí.


Là mùi hoa lê!


Mẫn Hách mi mắt khinh liễm, dừng ở trên phiến da thịt tuyết trắng, tựa hồ đã nghĩ ra cái gì, nhưng mà, trong đầu cũng lại là một mảng mù mịt, cái gì cũng không nhớ.


“Tướng quân, đây là ấn kí của linh hồn bị thất lạc, mặc dù chia lìa, chỉ bằng này pháp, liền có thể nhận ra, chính là……” Một thanh âm khàn khàn ở bên tai thản nhiên vang lên, lại ở thời khắc mấu chốt ảm đi xuống. (không hỉu chỗ này l81m T__T)


Đôi mắt nhắm lại, muốn bắt lấy cái gì đó trong vô thức, ẩn hiện tìm tàng, gần như đã đạt được, lại biến mất trong hư vô, giống bị xóa sạch, không còn sót lại chút gì.


“Vương gia?” Thấp thắt lưng, Y Y hoài nghi tiểu đầu của nàng đã làm thành một góc chín mươi độ với mặt đất rồi a, lưng áo cũng bị căng đến đáng thương rồi, nhưng mà hắn hừ cũng không hừ một tiếng, một chút phản ứng cũng không có, chỉ là trầm mặc, bàn tay đang cầm chén trà cũng không buồn nhúc nhích.


“Ngươi họ gì?” Hắn mở ra bạc thần đỏ tươi, dật ra một câu, chậm rãi mở đôi mắt trống rỗng hơi co lại.


Dòng họ?


Nếu là dòng họ ở thế kỉ hai mươi mốt, haiz, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu a, nhưng mà ở thời đại này, đúng là làm khó nàng a!


“Nô tài từ nhỏ đã được người ta nhặt được, không có họ thị.” Nàng nhíu nhíu mày, lúc trước thái hoàng Thái Hậu đã từng nói, lúc tìm thấy nàng, nàng chỉ đang bọc trong một cái chăn bông, bên cạnh không hề có một tờ giấy, hay bất cứ ngọc bội linh tinh gì đó để xác minh thân phận thực sự.


“Kia là cô nhi ?” thanh âm của hắn trầm thấp, nghiền ngẫn suy sét thái độ của nàng từ thân hình gấp khúc cứng ngắt.


“Hôm nay nhàn rỗi, ngươi theo bổn vương đi dạo

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Con bệnh nặng, vợ đi khắp viện tìm người cần hiến tim khiến cả nhà phẫn nộ cho đến khi gia đình đứa trẻ đó xuất hiện

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm

Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay