– À! Thì ra chị đang ghen đấy à?- Khánh nở nụ cười khoái chí.
– Không hề!- Tôi phủ định một cách nhanh chóng.Lúc này đây mới mới hình dung ra câu nói vừa rồi của mình mang ý gì , lòng bỗng chột dạ, hai má tôi đỏ ửng. Sau đó tôi chỉ biết cuối mặt xuống và bước thẳng về phía trước.
– Chờ tôi với- Đằng sau giọng Khánh vọng lại.
Một hôm sau khi tan học Khánh lôi tôi vào trước phòng câu lạc bộ “Tuổi trẻ” và đưa cho tôi tờ đơn đăng kí thành viên của câu lạc bộ. Tôi nhìn Khánh, cậu mỉn cười và nói:- Hãy trải nghiệm đi.- Sau đó chăm chú viết tiếp. Khi Khánh viết xong và đưa đơn cho cộng tác viên đang đối điện. Mà tôi thì chưa cầm lấy cây bút. Khánh mỉn cười nói tiếp:- Hãy thay đổi bản thân đừng gò bó nó nữa- Khánh nhìn tôi một cách chân thành. Mõi câu nói của Khánh luôn có một mê lực làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Không hiểu tại sau những lúc đó, tôi không dùng lý trí để suy nghĩ và cứ thế tôi như bị thôi miên vào và viết vào tờ giấy. Sau một thời gian tham gia câu lạc bộ, tôi gặp rất nhiều bạn thú vị và rất nhiệt huyết. Cũng như biết nhiều về cuộc sống hơn khi cùng đi đến nhiều nơi làm tình nguyện, gặp nhiều hoàn cảnh bất hạnh hơn tôi đã từng nghĩ về chính mình. Dù họ chịu nhiều nổi đau, mất mát nhưng nụ cười lạc quan vẫn nở trên khuôn mặt họ. Dường như nỗi đau không hạ gục được họ mà nó chính là liều thuốc giúp họ cố gắng vượt qua. Bây giờ nhìn lại tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân mình rất nhiều.
Một tháng nay, tôi thấy Khánh và dì Hương cãi nhau rất nhiều. Lý do chính là dì Hương muốn tái hôn. Chú ấy là một bác sĩ làm cùng khoa với dì. Thật ra, hai người có tình cảm với lâu rồi nhưng lý do dì không thể tiến tới đó là vì Khánh. Dì bảo từ nhỏ khi có người đàn ông nào có ý với dì mà đến nhà là Khánh luôn đuổi đi và canh ở cổng không cho vào nhà. Khánh không muốn mẹ mình bị tổn thương thêm lần nào nữa và cảm thấy bản thân có thể bảo vệ mẹ nên không cần bất kì ai người đàn ông nào cả ngoài cậu. Mấy ngày nay khuôn mặt cậu luôn nào cũng thất thần không còn vui vẻ như trước. Tối hôm đó tôi và mẹ cùng qua nhà Dì chuẩn bị vài món ăn để đón khách, người khách ấy chính là chú ấy. Dì cũng mượn ngày hôm nay để giới thiệu với chúng tôi và quan trọng hơn đó chính là Khánh. Khi chúng tôi bày thức ăn ra bàn thì Khánh cũng về tới. Vừa bước vào nhà cậu hướng mắt vào người đàn ông đang ngồi cạnh bàn ăn, đôi mắt cậu hiện lên sự căm phẫn. Nhìn thấy điều đó dì Hương lên tiếng:
– Con về rồi đấy à!
– Sao ông ta lại ở đây? – Khánh nhìn mẹ với đôi mắt chẳng dịu đi chút nào.
– Khánh à!- Dì ngập ngừng nói
Chưa đợi dì nói hết cậu đã bỏ ra khỏi cửa. Nhìn thấy vậy tôi liền đuổi theo. Suốt dọc đường tôi lặng lẽ đi theo sau cậu. Cuối cùng Khánh dừng lại ngồi bệt xuống lề đường. Tôi tiến lại và ngồi cạnh cậu. Sau một hồi lâu cậu lên tiếng.
– Lúc nhỏ khi tôi thường bị mấy đứa trong xóm bảo là đứa không cha. Khi nghe điều đó mẹ tôi bảo chỉ cần có mẹ bên cạnh là đủ rồi. Nhưng khi đêm xuống, tôi lại thấy bà nhìn tấm ảnh mà khóc, khóc rất nhiều.
– …..- Tôi không nói gì, im lặng nhìn Khánh.
– Tôi từng nghĩ nếu mình trở thành một người đàn ông khiến mẹ tin tưởng và có thể bảo vệ bà thì bà sẽ không còn đau buồn nữa.- Khánh nhếch miệng và nói tiếp- Nhưng tôi đã sai…Thật ra người bà người bà cần không phải là tôi .- Đôi mắt Khánh đỏ hoe với cái nhìn xa xăm.
Tôi hiểu cảm giác mà Khánh đang trải qua lúc này và tôi nắm chặt lấy tay cậu trong im lặng. Tối đó chúng tôi cứ thế ngồi ở đó rất lâu. Khi về tới nhà tôi thấy mẹ đang xem phim ở sofa. Tôi chạy lại ngã vào lòng mẹ.
– Sao thế?- Mẹ tôi hơi ngạc nhiên và vuốt ve mái tóc của tôi.
– Dì Hương đã quên được ba của Khánh rồi sao?- Sau một hồi lâu tôi lên tiếng.
– Tình cảm của con người sau có thể nói quên là quên được. Chỉ là bây giờ khi nghĩ về cha của Khánh, dì không còn đau lòng nữa mà thôi.
– Vậy còn mẹ thì sao?- Tôi chăm chú nhìn câu trả lời của mẹ. Nhưng mẹ không trả lời mà chỉ hình vào màn hình một cách vô định. Khi đó tôi biết mẹ vẫn còn nhớ đến ba rất nhiều. Tôi vào phòng ngồi xuống bàn mở từ ngăn tủ ra tấm ảnh tôi chụp chung với Quân. Khi nhìn vào khuôn mặt ấy bất giác tôi cũng không còn thấy đau lòng nữa.
Giáng sinh năm đó tôi cùng Khánh và mấy người bạn tổ chức một chuyến đi chơi. Điếm đến là thành phố mộng mơ Đà Lạt. Tối hôm đó chúng tôi cùng đốt lửa và ngồi quây quần bên nhau với chiếc ghi ta cùng những câu hát. Khánh là người cuối cùng hát. Cậu cầm lấy chiếc ghi ta và nói: – Chị có biết từng khi gặp chị tôi đã nghe bài hát này cả 1000 lần rồi không! – và sau đó hát bài ” Give your heart a break của Demi Lovato”. Vang lên
“Don’t wanna break your heart wanna give your heart a break
I know you’re scared it’s wrong like you might make a mistake
There’s just one life to live and aint no time to waste
So let me give your heart a break, your heart a break, heart a break, your
Heart a break, there’s just so much you can take give your heart a break”
Từ khi cất tiếng hát ánh mắt của cậu điều hướng về một trọng tâm duy nhất là tôi. Cậu hát với chất giọng ngọt ngào cùng với ánh mắt chân thành nhất từ trước đến giờ. Lời bài hát cứ vang văng vẵng trong đầu tôi và nó cũng là nổi niềm mà cậu muốn bày tỏ với tôi. Khi hết thúc câu hát cuối cùng, cậu đứng dậy tiến gần lại chỗ tôi sau đó nhìn vào mắt tôi và nói: – Hãy cho tôi bước vào thế giới của chị.- Lúc đó tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người vang lên. Tôi nhìn cậu rất lâu sau đó đứng dậy, nắm lấy tay cậu chạy đi. Cậu ngạc nhiên nhìn tôi và chạy theo tôi về phía khách sạn. Tôi dẫn cậu lên ban công của khách sạn. Khi đứng trước bậc thềm cầu thang Khánh bất ngờ đầy xúc động. Vì trên mỗi bậc thềm là một tấm ảnh của cậu. Cậu nhặt từng tấm một cho đến bậc cầu thanh cuối cùng. Lần này trên cái ban công nhỏ ấy khắp nơi điều là ảnh của cậu. Lúc đó trên khuôn mặt cậu hiện rõ sự xúc động đến nghẹn ngào. Thời gian qua tôi đã nhận tình cảm chân thành từ của cậu rất nhiều. Vì thế tôi muốn làm điều gì đó cho cậu.
– Đây có thể nói thay câu trả lời của tôi được không?- Tôi nhìn Khánh và nói.
Khánh nhìn tôi một cách trìu mến sau đó tiến lại ôm tôi vào lòng. Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn bầu trời đêm và chìm vào sự hạnh phúc.
– Chị làm mọi thứ từ lúc vào vậy?- Khánh lên tiếng.
– Từ sáng đến giờ.
– Sao tôi không thấy gì nhỉ!
– Đó là do cậu không đủ tinh ý để nhận ra thôi!
Khánh mỉn cười ngượng ngạo
– Mà tôi không nghĩ chị lại là người thích mấy kiểu lãng mạng như thế này.- Khánh quay sang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
– Vậy là cậu chưa hiểu rỏ về tôi rồi- Tôi liếc Khánh sau câu nói dỗi hờn. Khánh nhìn tôi rồi cười tươi, chữa cháy cho câu nói lúc nãy.
– Chị có biết việc làm đầu tiên khi chúng ta chính thức yêu nhau là gì không?- Khánh