Thảo Vy cuối cùng cũng mò mẫm ra khỏi khu rừng kia. Tiến đến dựng lại chiếc xe đạp, bất ngờ trong giỏ xe rơi ra một chiếc phong bì nhỏ màu hồng phấn.. . Vội vàng nhặt lên, không chần chừ Thảo Vy vội lật ra, dòng chữ nắn nót đẹp đẽ viết ngay ngắn trên tấm giấy nhỏ: “Thảo Vy, hẹn gặp lại vào ngày mai! Ký tên: tóc đỏ”. Thảo Vy cầm chặt tờ giấy, cười hạnh phúc: “Hẹn gặp lại, bạn của tôi!”… . Chiếc xe đạp vừa đi khỏi, một dáng người cao lều kều bước ra từ bụi cây ven đường, nhếch miệng : “May cho mày đấy, lần sau sẽ không may mắn thế đâu!”… ……0o0…… . Bộ quần áo của cô nhóc đã nhem nhuốc, tóc tai ướt tèm nhem.. Cô nhóc quyết định không quay về biệt thự mà ghé vào một ngôi nhà nhỏ gần trường… Đó là nhà của Phương An-bạn thân của cô nhóc. . Căn nhà này chỉ có một mình Phương An ở nên nó hết sức gọn gàng, ngăn nắp. Có hẳn một giàn hoa tigôn đẹp lung linh trước cửa. Cô nhóc bấm chuông ba tiếng, vẫn chưa có ai mở cửa, nghĩ rằng không có ai ở nhà nên cô nhóc định quay về. Nhưng vừa quay lại, cô nhóc đã bắt gặp ngay Phương An tay xách một túi ni lông to tướng, miệng tóp tép nhai kẹo cao su, hồn nhiên nhảy chân sáo đi từ vỉ hè bên kia đường. . Phương An mắt loé sáng khi nhìn thấy Thảo Vy, cô nhóc chạy vội sang đường. . -Vy, ái chà…rồng đến nhà tôm..a! . -hì!hì! Để tớ xách cho!-Thảo Vy cười trừ, đỡ lấy túi đồ từ tay Phương An. . Phương An nheo mắt nhìn Thảo Vy, vòng tay trước ngực hếch mặt. . -Dạo này cậu đổi style rồi hả, quay về thời kì đồ đá à! . Thảo Vy ái ngại nhìn lại mình, quả là giống người nguyên thủy thật. Với bộ dạng này, không cần phải hỏi tại sao người đi đường cứ nhìn cô như con ngố từ suốt từ nãy đến giờ. Cô cười khổ: . -Vào nhà tớ kể cho! . Phương An sau khi đóng cổng lại, liền lôi ngay Thảo Vy vào tra khảo: . -Nào! Nói đi, có chuyện gì vậy? . . . -Hả? Cậu bị bắt cóc!-Phương An không ngăn nổi mình mà hét toáng lên, đây đúng là tin cực sốc với cô nhóc. . -Nói nhỏ thôi! Cậu muốn thông báo cho cả làng cả tổng nghe à!-Thảo Vy vội kéo Phương An ngồi xuống, trấn tĩnh cô bạn..Sao buồn cười vậy, đáng nhẽ ra người trấn tĩnh phải là cô mới đúng chứ? . -Tên đó làm gì cậu không? . -Không! May mà có người cứu mình! . -oh my gót! Cậu không sao là tốt rồi, thế tên đó đâu rồi?-Phương An vuốt ngực thở phào sau đó tò mò hỏi Thảo Vy. . -ờ…ờ..hắn bị đánh ngất đi..sau đó mình với cô gái kia bỏ chạy!-Thảo Vy cố tình kể sai sự việc, thực ra cô không muốn ai biết về chuyện tên bắt cóc đó. Cô đã không kể cho Phương An biết tên đó bị bệnh tâm thần cũng như ân oán của Trần gia với hắn. Cô không muốn bới móc chuyện này lên một chút nào..Cô có thể từ từ tìm hiểu sự tình..và nhỡ đâu đó chỉ là một sự hiểu lầm.. . -Sao không ai gọi công an đến gô cổ hắn ta lại? . -Hắn ta vì nghèo quá nên mới bắt cóc mình tống tiền thôi mà, nghe hoàn cảnh gia đình hắn đáng thương quá nên mình không nỡ! . -Cậu đúng là giàu lòng nhân ái quá đấy, chịu cậu luôn!! . -Phương An cậu đừng kể chuyện này với bất kì ai nhé! Cậu hiểu con người mình mà! . Phương An nhìn Thảo Vy ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra điều gì , cô nhóc gật đầu đồng ý.. . Thảo Vy rửa lại mặt mũi, chải lại tóc, thay tạm bộ quần áo của Phương An rồi quay về nhà mặc dù cô bạn nằng nặc níu giữ.. . Trời đã nhá nhem tối. * *** * Đọc truyện teen Rắc Rối Cậu Em Họ Chương 5 full Còn một cô gái tóc đỏ nữa nhưng để giới thiệu sau nha!!! ….*.*…. Phố lên đèn. Dòng người tấp nập đổ ào ào như thác lũ, bon chen, xô đẩy, ùn ùn kéo thành một vệt dài trên mặt đường xám sậm. Thành phố lung linh chìm trong chiều mị, lớp sương mỏng hoang hoải vương hơi cây cỏ,quấn lấy bầu không khí nhộn nhịp. Gió nhè nhẹ, vờn qua vành tai đu đẩy sợi tóc mai, nghịch ngợm tung trò “ném lá” vào giọ xe, vài chiếc lá liệng đủ vòng khẽ đáp xuống mái tóc óng mượt.. . Cô gái nhỏ hếch mặt đón gió, cái mát lạnh thấm dần vào da thịt, thật thoải mái.. . Lơ đãng nhìn quanh, Hạ Thảo Vy bất chợt dừng xe..ngoái đầu nhìn về phía quán cà phê.. . Cô gái nhỏ không chần chừ, quay gấp xe..đạp lại gần.. . Qua lớp kính mỏng, chút ánh sáng từ đèn pha lê heo hắt phản ra hàng cây cảnh phía ngoài. Khuôn mặt thanh tú của người con trai cùng với nét cười trên môi ngưng đọng trong đáy mắt của Thảo Vy.. Trong khoảnh khắc đó, cô nhóc đỏ bừng mặt, tay giữ lấy ngực, nhịp thở đột nhiên chậm lại. . Chàng trai phía trong vô tình bắt gặp ánh mắt to tròn long lanh qua lớp cửa kính thì khẽ nhíu mày, sau đó dãn ra nhanh chóng. Tuy ở bên trong khó có thể thấy mặt của người phía ngoài nhưng với ánh mắt tinh anh vốn có, anh có thể nhận ra người kia là ai..”>” . -Sao vậy?-Thấy cô nhóc cứ nhìn mình rồi lại nhìn xuống đất sau đó thở hắt ra, Phong liền cất lời hỏi thăm..cậu cũng không muốn phải nhìn khuôn mặt Vy méo xệch như thế kia khi đi cùng mình. . -Cho Vy hỏi một câu nhé!-Hớn hở nhìn Phong, Vy cười toe toét..trong đầu đã xuất hiện mấy thứ tinh ranh khá thú vị.. . -Ừ!-Phong nhíu mày nhìn Vy sau đó hờ hững gật đầu.. Chắc lại kiểm tra IQ của cậu chứ gì? Đại loại như mặt trời có bao nhiêu vệt đen?, Trái đất khi nào tận thế?,… . -Làm thế nào mà Phong cao ơi là cao như thế này? . Hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi khù khờ của Vy, Phong chỉ cười mà không trả lời. Ánh mắt có chút hứng thú..nhìn Vy. Tại cô