Cậu Em Họ Rắc Rối | Doc Truyen - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cậu Em Họ Rắc Rối | Doc Truyen (xem 148)

Cậu Em Họ Rắc Rối | Doc Truyen

đâu phải e lệ phép tắc, ngồi một mình ăn thế nào chả được.. . Xoa xoa cái bụng no tròn, cô vội đứng dậy dọn dẹp rồi trở về phòng…phải tẩy xoá mọi “dấu tích” nếu để phát hiện thì nguy to…. . Hạ Thảo Vy dừng lại trước phòng của Nhật Phong, qua lớp kính mờ, cô có thể thấy được đèn vẫn sáng trưng trưng. Tính tò mò nổi lên, cô tiến đến mở cửa phòng thật nhẹ nhàng.. . Thật lạ, căn phòng trống trơn…cậu em họ cũng không có trong phòng.. Chẳng lẽ cậu ta đi đâu đó? Nhưng đi đâu vào đêm khuya thế này chứ? Cô thầm nghĩ… Sau đó cô nhóc đóng cửa lại, tiếp tục leo lên phòng mình… . Hạ Thảo Vy đứng tần ngần nhìn về phía bậc thang dẫn lên tầng thượng-nơi mà cô ít khi đặt chân tới. Dù gì cũng không ngủ được, cô liền thử lên đó hóng mát. . Mở to mắt quan sát, cô nhóc ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy chiếc đàn piano đặt chễm chệ ở góc sân, mấy cây dây leo có hoa nhỏ li li quấn quanh chân đàn. Khung cảnh thật là lãng mạn a.. . Thích thú chạm tay vào từng phím đàn, cô nhóc nhấn nhấn làm cho nó kêu ra mấy tiếng “tưng tưng” nghe thật vui tai. Khuôn mặt Thảo Vy bỗng chốc xụ xuống, thật chán khi giờ là đêm, cô nhóc không thể nghịch đàn được. Có thể gây ồn ào cho mấy người hàng xóm… Nhìn cây đàn đầy tiếc nuối, cô nhóc tiến ra ban công ngắm nhìn thành phố về đêm. “Đẹp tuyệt vời!” Cô thốt lên. . Từ vị trí này, có thể quan sát được toàn cảnh thành phố, cô nhóc cười tít mắt khi nhận ra phía xa có tấm bảng điện tử sáng rực với dòng chữ “CAT LOVE DOG”…và đó là cửa hàng bán thức ăn chăn nuôi…. . Vươn vai sảng khoái, Hạ Thảo Vy hít thật sâu, thưởng thức không khí về đêm…lúc này đây, Vy cảm thấy rất an bình… . Đứng một hồi, cô nhóc lững thững bước xuống. Nhưng vừa bước chạm đến bậc đầu, cô nhóc nghiêng đầu, nheo nheo mắt quan sát thứ vừa vụt qua. Có cái gì đó loé sáng phía góc trái… Hạ Thảo Vy bước lại gần… Lần này cô thật sự muốn hét lên… Có một chiếc kính thiên văn sừng sững ngước lên trời. . Từ bé đến giờ niềm ao ước của cô là được ngắm bầu trời về đêm, nhất là ngắm những ngôi sao sáng rực mọc giữa khoảng không đen kịt.. . Có lẽ chiếc đàn piano và chiếc kính viễn vọng này là của Nhật Phong mang về. Tại vì trước đây sân thượng trống trơn, một chậu hoa còn không có nữa là…. Nhật Phong trở về có lẽ sẽ mang cho cô thật nhiều thứ mới lạ…như những thứ này chẳng hạn… Bỗng dưng cô thấy qúi cậu ta lắm cơ.. . Hạ Thảo Vy hí hửng nhìn qua ống quan sát, niềm hi vọng nhỏ nhoi bị vụt tắt trong tích tắc. Cô…không biết sử dụng…. . Chán càng thêm chán, buồn càng thêm buồn, cô nhóc phụng phịu bỏ về phòng… . Có lẽ cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nhật Phong rồi.. . * *** . Nhật Phong và Tử Đằng sau khi bước ra khỏi quán Zizac bar, cả hai cùng nhau tụ họp tại quán cà phê Đêm. Đúng như tên gọi, quán cà phê chỉ mở vào ban đêm. Tưởng chừng đây là một ý tưởng cà phê ngu ngốc nhưng thật ra ý tưởng đó không tồi chút nào. Khách hàng vẫn đông nghịt…và đa số họ đều là thanh niên… . Chọn một chỗ ngoài khá thoáng đãng với ánh sáng mờ mờ, Nhật Phong và Tử Đằng ngồi đối diện nhau…nói chuyện bằng…ánh mắt.. . Cả hai cùng gọi cà phê đen…bởi nó đắng như cuộc đời của hai người… . -Một năm không gặp, chúng ta vẫn cùng thói quen nhỉ? . Nhật Phong đưa tay khuấy cốc cà phê, nhẹ nhàng đưa lên miệng thưởng thức một ngụm nhỏ cho cái đắng hoà tan trong lưỡi, cái ngọt từ từ lan xuống đến cổ họng. Có đắng rồi mới có ngọt. Cuộc sống cũng giống như tách cà phê…có đắng cay rồi mới có ngọt ngào. Muốn nó ngọt nhanh hơn thì phải bỏ thêm đường…. Nhưng cậu đã tìm được ‘đường’ của mình đâu! Do vậy cậu phải đợi ngọt sau vị đắng thôi!!! -Nó ngấm vào máu rồi làm sao mà bỏ được…mà dù gì tớ với cậu vì thế mới chơi được với nhau… . Tử Đằng ngồi khoanh tay, vắt chân chữ ngũ, người hơi ngả về sau ghế. Cậu không vội uống mà chỉ nhà nhã nhìn Nhật Phong khuấy cà phê. . -Ừ! Mà giờ cậu tiếp quản công ty hay vẫn theo học nốt trung học.? . -Cả hai! . -Ồ! Mệt mỏi thật! . -Hừ! Lại nói “đểu” người khác… . -Thế cậu theo học trường gì? . -Brian.! . -Trùng hợp thế chứ! . -Sao? . -Đây cũng Brian… . -Ồ! Lại chung chiến hào! . -Chiến hữu Phùng!! . -Chiến hữu Trần!! . Nhật Phong đưa tay ra bắt tay với Tử Đằng, hai người lại là “anh em sinh tử, sống chết có nhau”… . Cuộc nói chuyện kéo dài đến tận 2h sáng rồi ai về nhà lấy… Kết thúc một cuộc hội ngộ sau một năm không gặp mặt. . . * *** . Mặt trời ló dạng sau dãy núi, tỏa một vầng sáng màu vàng ươm, soi rọi tất thảy mọi vật. Vài tia nắng nghịch ngợm len lỏi qua lớp kính mờ nhảy nhót trên khuôn mặt thanh khiết. . Hạ Thảo Vy nheo mắt, lười nhác vơ lấy gối che mặt, thật khó chịu khi bị đánh thức bởi mấy sợi nắng vô duyên… . 6h… Tiếng chuông đồng hồ réo rắt kêu inh ỏi như muốn đâm thủng đôi màng nhĩ mỏng manh của thiếu nữ… Phút chốc đồng hồ im bặt…bởi bàn tay trắng ngần hung bạo ném thẳng xuống giường “êm”… . 6h15p Chuông đồng hồ lại reo lên nhức óc…Vô lực, Cô nhóc hậm hực bật dậy, lơ đãng nhìn xung quanh.. Sáng….rất sáng…. Nắng…..nhiều nắng… Mắt…tối…rất…tối.. Cả khuôn mặt như mây đen xám xịt… . Với tốc độ ngang ngửa với vận tốc ánh sáng, cô nhóc rời khỏi giường rồi vụt vào nhà tắm…làm vệ sinh cá nhân.. Miệng lẩm nhẩm không ngừng “Qủa này muộn học chắc!!!”… . Hiện giờ là 6h15p sáng, giờ vào học là 6h50p. Vậy là cô nhóc có 30p để chuẩn bị và ăn sáng, 5p để cùng ‘tử thần” chạy đua vào lớp… . Đi học muộn tất nhiên là bị phạt và hình phạt chính là nghỉ học ở nhà và hôm đó coi như bị đánh dấu, ghi tên vào “sổ tử thần” -những học sinh sẽ được “vinh dự” đứng lên bục cao nhất của giờ chào cờ nghe “bản án” dành cho bản thân. Và đen hơn nữa là bị phạt dọn sân bóng rổ… Nếu được phép chọn, cô sẽ giơ cả hai tay hai chân chọn cách “hóng gió” trước toàn trường còn hơn là lau cái sân rộng thuyềnh thoàng đó… . Chỉ cần nghĩ đến thế thôi, cô nhóc rụt cổ lè lưỡi, mau chóng thúc đẩy quá trình chuẩn bị… . 10p sau, cô nhóc đã tươm tất với bộ đồng phục nữ sinh Angel. Váy caro xanh dương để bồng, áo sơ mi trắng dài tay cùng với áo gilê đen, vạt chéo đến eo khoác ngoài, một chiếc cà vạt xanh đậm, đó là bộ đồng phục đầy nữ tính… Thảo Vy ngắm mình trong gương thấy ổn rồi nhanh chóng xuống bàn ăn… . Dì Hiểu Liên và Nhật Phong đã ngồi sẵn ở đó… Thảo Vy hơi ngại ngùng vì dậdậy muộn, e dè ngồi xuống đối diện Nhật Phong.. . Bữa sáng rất đơn giản với phomát và sữa…toàn đồ ăn nhanh… . -Vy, hôm qua con đói à? . Thảo Vy cúi đầu ngượng nghịu, hình như dì đã biết cô mò xuống bếp rồi, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu..nên..đành phải ngồi nhìn đất.. . -Vâng! Có hơi đói một chút ạ! . -Thế mà hôm qua ta cứ tưởng trộm lẻn vào nhà!! . -Dạ? Con xuống ăn một chút rồi lên luôn, không ảnh hưởng gì tới dì chứ ạ? . -Không!!…mà ăn nhanh đi, hai đứa sắp muộn học rồi đấy! . -Vâng ạ! . Nhắc thì cô mới nhớ, Phong học trường gần trường cô, và cô với Phong đi học cùng nhau.. . -Vy ăn nhanh đi tí tôi chở Vy đi! . -Ơ! Vy tưởng là bác tài xế đưa đi chứ! . -Hôm nay Phong lái xe.! . -Không được! Phong chưa đủ tuổi làm sao có thể lái xe được! . -Yên tâm đi, đi cùng tôi không chết được đâu. . Gặp ánh mắt nghiêm túc của Nhật Phong, Thảo Vy gật đầu nhè nhẹ rồi lẳng lẳng ăn tiếp.. Chẳng hiểu sao khi mỗi l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chị Quản Lý Dễ Thương

Trại Hoa Vàng

Vào nhà nghỉ đợi gái bán hoa nhưng lại gặp đúng người yêu cũ

Vợ sốc nặng hiểu vì sao que thử 2 vạch trong nhà mà tháng nào mình cũng có kinh bình thường

Cô Nàng Hoàn Hảo