hói trực tiếp ra bên ngoài…” Y tá trưởng chuẩn bị đẩy cửa vào nhà xác thì bỗng dừng lại, rồi nhẹ nhàng hỏi Lục Sắc: – Em thật sự không sợ à? Thật sự không cần ở cửa chờ tôi? Lục Sắc nghĩ: “Ở cửa chờ, sợ rằng càng thấy kinh khủng hơn, vẫn là theo chân cô Phó thì tốt hơn!” rồi tôi lập tức lắc đầu, đáp: – Chúng em đã nhiều lần xem khám nghiệm tử thi, nên không sợ thi thể. Em sẽ đi vào cùng cô. – Được! Y tá trưởng đáp một tiếng rồi đẩy cửa vào, thuận tay bật luôn công tác đèn ở trên tường, ngọn đèn rọi sáng năm xác chết được phủ vải. Lục Sắc đi theo y tá trưởng tới trước một chiếc giường, tiếp theo thấy bà chợt dở tấm vải liệm đang phủ lên, nó làm nhịp tim của Lục Sắc đập nhanh hơn! Một người râu tóc bạc trắng xuất hiện, đây là một ông cụ hốc hác. Y tá trưởng lại nói: – Thử vận may thêm lần nữa nào. Đến trước chiếc giường khác, lần này, thi thể là một người đàn ông trung niên khá mập. Cứ thế mà vén đến tấm vải liệm trên chiếc giường thứ tư, y tá trưởng quay sang nhìn Lục Sắc đầy thâm ý. Thi thể hiện ra là cô gái bị tai nạn xe và được cấp cứu nhưng thất bại, với: mái tóc đen tuyền che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt khép chặt… xem ra lần này đã nhắm lại vĩnh viễn. Hiển nhiên “người” con gái tóc dài này không có ra ngoài “đi dạo”, rồi về phòng ngủ tiếp. – Tiểu Lục, em hãy yên tâm đi. Tôi thấy chắc chắn là vì em mệt mỏi, nên nhìn nhầm thôi. Vậy đi, bây giờ đã muộn, phòng cấp cứu cũng không có chuyện gì cần quá nhiều người, em cứ về ký tức xá nghỉ ngơi trước nhé. Đừng lo lắng, biểu hiện hôm nay của em giỏi lắm. Y tá trường vừa khuyên bảo Lục Sắc, vừa phủ mấy tấm vải liệm lại như cũ. Chính xác là lần này Lục Sắc khá mệt và đói, nhưng cũng cảm thấy ủ rũ nên bèn trả lời: – Vâng ạ, em nghe lời cô giáo. Nhưng chợt, cô lờ mờ cảm thấy có điều khác thường. Y tá trưởng mỉm cười: – Nhất định phải ngủ ngon nhé, không nên suy nghĩ lung tung. – Chờ chút cô ơi, có chỗ kỳ lạ. Lục Sắc lại kêu lên. Sắc mặt y tá trưởng thay đổi: – Làm sao vậy? – Vừa lúc cô phủ tấm vải trắng, đôi mắt cô ta, giống như lại mở ra. Giọng của Lục Sắc run rẩy nói. – Không… không thể nào. Dường như y tá trưởng cũng bị giật mình, bà lại dở tấm vải liệm ra. Mắt khép chặt, đồng nghĩa với việc Lục Sắc lại nhìn nhầm. Y tá trưởng cố kìm chế vẻ mặt “cô dừng lại cho tôi”, thở dài nói: – Tiểu Lục à… – Còn nữa… Lục Sắc chỉ vào khuôn mặt cô gái đã chết: – Trước khi đưa tới nhà xác, chúng ta đã lau vết máu trên mặt và… đương nhiên còn vuốt mắt giúp cô ta. Em nhớ rõ, lúc lau mặt đã vén tóc mái ra sau, để lộ ra khuôn mặt, và cả cô cũng đã giúp cô ta vuốt mắt nữa chi. Nhưng giờ, cô xem, tóc mái tán loạn, che khuất hơn nửa khuôn mặt, còn che thêm cả một bên mắt. Y tá trưởng cẩn thận nhìn, đúng thế, rồi ngẫm nghĩ đáp: – Hơi kỳ lạ… nhưng vẫn tưởng tượng được. Thi thể này, bị nhân viên trợ giúp đưa từ giường ở phòng cấp cứu lên xe đẩy, rồi đi trên quảng đường dài, lại đặt thi thể lên trên giường trong nhà xác. Thật sự có thể là ở trong quá trình này làm tóc cô ta bị rối. Giải thích của y tá trưởng trên cơ bản đã làm Lục Sắc thỏa mãn. Hai người tắt đèn, đóng cửa, rồi rời khỏi nhà xác ra ngoài nhà trệt, tiếp đó chào tạm biệt trước khi chia nhau mỗi người mỗi ngã. Chẳng qua Lục Sắc cũng không “đi ngã của mình” mà nhìn theo cái bóng của y tá trưởng biến mất sau ánh đèn đường, rồi mới dời bước về căn nhà trệt tĩnh lặng kia. Hiển nhiên, giải thích của y tá trưởng chưa đủ thỏa mãn hoàn toàn cô và đồng thời cô cũng chẳng tin những thứ thấy liên tiếp trong tối nay đều do mắt của mình… Thị lực của Lục Sắc là 2.0 chính là điều kiêu hãnh nhất của cô, nó không hề có tì vết. Hơn nữa, cô vốn chẳng phải là đứa con gái quá nhát gan, thậm chí bản thân còn có cảm giác được di truyền từ cha mình, tính cách không sợ trời lẫn đất… Chỉ có người như vậy, nên chẳng có tài hoa thiên phú gì cũng muốn đi làm ca sĩ, đúng không nào? Khoảnh khắc đẩy cửa nhà trệt, Lục Sắc đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập thẳng vào người rồi cứ bám chặt trên thân thể, xua mãi mà không tan, cứ như móng vuốt lạnh lẽo của Thần chết đang bóp chặt thân thể cô. Quay đầu lại vẫn còn kịp. Nhưng sự tò mò của cô đã lấn áp tất cả. “Nhìn qua thôi mà, xong xuôi sẽ rời đi.” Bật đèn hành lang, Lục Sắc thoáng thở phào nhẹ nhõm. “Hãy nhìn xem, mọi thứ đều ổn! Nếu mình là nhân vật bất hạnh trong phim kinh dị, khẳng định cái bóng đèn này đã không sáng.” Cô bước nhanh tới trước cửa nhà xác, rồi đẩy ra, thuận tay bật đèn. Đèn sáng lên không chút chập chờn, và cô lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có ánh đèn huỳnh quang soi sáng tiếp thêm can đảm, nhưng Lục Sắc vẫn ngập ngừng bước tới chiếc giường thi thể nằm, rồi dùng tay nắm tấm vải liệm, lại ngập ngừng thêm chút nữa. “Dở tấm vải trắng đang phủ cô ta ra, mình muốn nhìn đôi mắt của cô ta!” Trong lòng Lục Sắc thầm đếm: “Một, hai, ba!” rồi dở tấm vải liệm lên. Tiếng hét sợ hãi vang vọng khắp nhà xác. Sau đó, bóng đèn trong căn phòng chứa xác tắt ngấm. >>Hết Chương 1<< Chương 2: Ghi Chép Trước Đây 2. Quote: Tương tự như trên, câu chuyện dưới đây cũng liên quan tới ghi chép của tôi, và nó được cất trong cái tủ không số bí ẩn ở Cục Công an thành phố. Nghe nói, chỉ có một người có chìa khóa cái tủ sắt ấy, ông ta là Ba Du Sinh – tổ trưởng tổ Trọng Án thuộc đại đội Cảnh sát hình sự. Cho nên, tôi không thể biết tập tư liệu này méo tròn ra sao. Tuy nhiên, tôi có thể “xem” vụ việc rất rõ ràng. Đó là do sau khi chuyện nọ xảy ra, tôi đã nghe người ta nói về nó, lại thêm chút tưởng tượng, nên cũng có thể cho là vụ ấy đang được “truyền hình trực tiếp” ở ngay trước mặt. Khoảng 11h đêm ngày 06 tháng 08, Cố Chí Hào trang bị vũ trang đầy đủ rồi đi một mình tới khu vực khảo cổ văn hóa “dốc Mễ Lung (xay gạo)”. Thật ra cái “vũ trang đầy đủ” chỉ là “vũ khí lạnh” và chủ yếu mang theo những loại dụng cụ dùng cho việc khai quật khảo cổ như: xẻng Lạc Dương*, kim thăm dò có thể kéo dài và thu ngắn lại**, lưỡi dao, búa, móc dài, tất nhiên còn bao gồm một đèn pin công suất cao. (* là loại xẻng đặc dụng, một loại công cụ khảo cổ học, được tạo thành từ nửa cung tròn hình trụ. ** phỏng đoán nó giống như ăng-ten râu (hoặc cần câu cá) có thể kéo dài và thu ngắn lại. Công dụng đâm xuống đất tìm kiếm vật cản (hoặc hang rỗng), cũng giống như chiến tranh ngày xưa dùng dò hầm.) Cố Chí Hào năm nay mới mười chín tuổi. Nhưng Cố Chí Hào đã được xem như một huyền thoại nhỏ. Cậu ta có thể tự hào nói: “Tôi là người trộm mộ ‘chuyên nghiệp’ đầu tiên đã trộm thành công 90 ngôi mộ.” Ngay cả ở trong “ngành” cậu cũng có tí danh tiếng, với chuyện: đã từng “công tác” trong vụ trộm mộ Bắc Hán ở Vân Nam làm chấn động ngành Cảnh sát, và cũng từng đảm nhiệm chức cố vấn chuyên nghiệp về trộm mộ cho Nam Phái Tam Thúc*. (* tác giả “Đạo mộ bút ký”.) Theo cậu, tổ tiên để lại bất cứ thứ gì đều tốt hết, dù cổ mộ hay di chỉ cũng được luôn. Nó giống như gái đẹp đầy đường, chỉ cần bạn đủ bản lĩnh đều có thể âu yếm. Dựa vào cái gì mà việc khảo cổ dốc Mễ Lung, nhất định phải là phòng khảo cổ Đại học Giang Kinh và viện khảo cổ Khoa Học Xã Hội tỉnh chiếm lấy? Thời điểm này, trên dốc