kéo lấy tay áo của hắn nói: “Ta nên làm gì bây giờ?” “Còn làm gì nữa? Ngươi muốn thành tiên hay không?” “Muốn” Ta nói như đinh đóng cột. “Vậy ngoan ngoãn đi ra ngoài cho sét đánh đi.” Hắn cười thoải mái vô cùng. “Nhưng ta không muốn bị sét đánh!” Ta vô cùng ủy khuất. “Vậy thì không thành tiên được rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói bâng quơ. “Ê…” Ta lắc lắc ống tay áo hắn “Tất cả những điều này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Chung Vu thở dài, ánh mắt rơi xuống những người hoàn toàn không biết gì đang ở trong này, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng trang trọng và nghiêm túc: “Nói thật với ngươi, kỳ thực cái gọi là kiếp nạn của ngươi, không phải thiên lôi.” “Sao? Vậy sét này từ đâu đến?” “Thật ra kiếp nạn của ngươi chính là xá mình.” “Gì?” Ta càng không rõ. Hắn kiên nhẫn giải thích cho ta nghe: “Tuy rằng ngươi có đủ linh tính, đạo hạnh cao thâm, nhưng trời sanh tính vì tư lợi mà lạnh lùng không biết thông cảm, vô tâm, vô trách nhiệm, không có lòng từ bi…” Mỗi một từ hắn nói ra, mặt ta lại đen thêm một phần. “Lại còn ngạo mạn, tự nuông chiều chính mình, tùy hứng, cũng chính là ‘Ngạo kiều hệ’ mà nhân loại mấy ngàn năm nay hay nói đến…” Đó là gì? Chung Vu lại thở dài, rốt cuộc dừng lại thấp giọng nói: “Cho nên, ngươi muốn thành tiên, trước hết phải có cái thiện, có lòng từ bi nguyện ý vì cứu người mà hy sinh chính mình. Nên khi thiên lôi giáng xuống, ngươi có thành tiên hay không phải nhìn xem ngươi có tình nguyện vì những người trong đại sảnh này, đem thân ra xá mình cứu người hay không.” Chết tiệt, ta cuối cùng cũng coi như nghe hiểu: “Ý của ngươi là muốn ta giúp họ chịu bị sét đánh, cho dù là sẽ chết?” “Đúng vậy. Nếu không ngươi nói thử xem tại sao đang êm đẹp trời lại đổ tuyết lớn như vậy, lại còn cố ý để nhiều người đi xa trong lúc này, vào nhà của ngươi? Tất cả chuyện này đều là ông trời an bài cho ngươi đau khổ.” Từ từ tiêu hóa lời hắn nói, nghĩ lại, đúng là như vậy. Chung Vu nói: “Những người đó bị chọn, cũng đều có nguyên nhân. Theo khía cạnh nào đó, bọn họ ít nhiều cũng đã thấy thiên cơ. Thiên cơ không thể tiết lộ, tam giới cần cân bằng. Cho nên, nếu như ngươi không chịu cứu, bọn họ bị sét đánh, giống như mọi người thường nói là giết người diệt khẩu.” Ta run run: “Ông trời mà cũng làm chuyện đê tiện vô sỉ như vậy sao?” Chung Vu mắt phượng dài hẹp miễn cưỡng nhìn ta: “Ngươi nói xem?” Ta rơi lệ đầy mặt. “Nhưng ta nghe nói cho dù pháp lực rất mạnh, đã trúng thiên lôi nhất định hồn phi phách tán, tan thành tro bụi mà mà.” “Đúng vậy.” “Hồn phi phách tán ta làm sao mà trở thành tiên được nữaaaaaaaa?” Ta kích động quên là đang trốn, mới vừa đứng dậy từ tay áo hắn, tia sét kia liền giáng xuống, đánh vào trên kết giới, cũng không biết Chung Vu vô tình hay cố ý, ngón tay run lên, kết giới mở ra một đường, tia sét kia liền đánh xuống bên chân ta, ta sợ tới mức thét lên chói tai, vội vàng trốn trở lại dưới tay áo. “Ngươi còn muốn thành tiên không?” Ngữ khí của hắn mang ý lôi kéo. “Muốn…” Nhưng ta không còn nói như đinh đóng cột nữa. “Vậy mau đi ra cho sét đánh đi” Hắn thoải mái vô cùng. “Nhưng ta không muốn hồn phi phách tán aaaa…” Ta vô cùng ủy khuất. “Có sao đâu? Chờ ngươi thành tiên thì hội tụ trở về.” Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ. Ta ngẩn ra, tiện đà hưng phấn: “Thật vậy sao?” “Cái gọi là thành tiên quan trọng chính là linh nguyên.” Hắn nói câu đó, ta cảm thấy tăng thêm dũng khí, mới vừa sinh ra một chút hy vọng, ai ngờ câu tiếp theo hắn lại dội gáo nước lạnh: “Bất quá, ngũ lôi oanh đỉnh cũng là lệ hình thống khổ nhất trong thiên địa. Người thường bị đánh, nhiều nhất là đau đớn trong nháy mắt rồi chết ngay, cũng không quá khó chịu. Nhưng mà với ngươi đó là thiên kiếp, chỉ sợ vẫn đứng rất thẳng đến khi năm tia sét đánh xong, ý thức vẫn còn thanh tỉnh, đến lúc đó trơ mình nhìn thấy chính mình vỡ vụn, trôi nổi, chậc chậc…” Khẳng định sắc mặt của ta so với áo lông bạch hồ của hắn còn trắng hơn. Chung Vu lại nói: “Hơn nữa, sau khi bị sét đánh, nguyên thần của ngươi tuy vẫn còn, nhưng thân xác thì tiêu tan. Mỹ mạo của ngươi hiện giờ…. Haha, chỉ sợ cũng không còn nữa.” A a a, hắn đã nói đến điểm mấu chốt nhất! Ta vội vàng ôm kín mặt mình. Đây chính là điều tự hào nhất của cuộc đời ta nha! Làm một gốc cây đào, ta vốn là cái đẹp trong trời đất, mà sau khi biến thành người, lại càng xinh đẹp không gì sánh được, làm sao… làm sao lại có thể hủy đi như vậy? “Nói cách khác…” Trái tim nhỏ của ta run rẩy “Cho dù ta thành tiên, cũng sẽ không phải là bộ dạng hiện giờ?” “Đương nhiên.” “Vậy, sẽ…sẽ là bộ dáng gì?” Hắn nghĩ nghĩ: “Cũng khó nói. Thiên giới chúng tiên đương nhiên đẹp nhất là Hằng Nga, nàng sẽ không cho phép có người thứ hai đẹp hơn nàng.” Ta kêu lên: “Ta cảm thấy Hằng Nga dung mạo cũng bình thường thôi mà…” Hắn trừng mắt nhìn ta: “Nói thật, ta cũng cảm thấy như vậy.” Xong rồi, không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa đây. Đang lúc tuyệt vọng, tự nhiên hắn lại nói thêm một câu: “Đó là nói theo hướng tốt. Còn không thì cũng có khả năng giống như Xích Cước Đại Tiên…” Ta lập tức quyết định: “Ta không cần thành tiên!” “Thật chứ?” Hắn nhướng mày. “Thật!” Khi ta nói lời này thần sắc bi tráng, như liệt sĩ hy sinh anh dũng. “Ta vừa không muốn bị sét đánh, cũng không định cứu người. Nếu pháp lực hiện tại của ta không kém, muốn làm gì thì làm, quá tiêu dao tự tại, cần gì phải thành tiên cho thêm chuyện. Cho nên, ta quyết định không thành tiên!” Ta thề tuyệt đối ta không bị ảo giác, bởi vì ngay khi ta nói xong lời này, trong mắt Chung Vu hiện lên một tia giảo hoạt mang ý cười, ta thầm kêu không xong rồi, không phải rơi vào mưu kế gì của hắn chứ? Lúc này tầng tầng mây trời trở nên trong sáng, màn đen rút đi, sấm sét tiêu tan, gió tuyết cũng ngừng rơi. Ta trợn mắt há hốc mồm. Cái gì? Thiên kiếp này cũng đi nhanh vậy sao? Cũng không để cho người ta có thời gian đổi ý? Trong tầm mắt, Chung Vu hiện ra như mặt trời mùa xuân, giũ giũ tấm áo lông hoa lệ, chấp tay thi lễ với ta: “Chúc mừng Đào đạo hữu, thiên kiếp tiêu tán, ngươi có thể tiếp tục tiêu dao tại nhân gian.” Không biế tại sao… Ta bỗng nhiên… Rất muốn khóc? 4. Ta cứ như vậy mà lưu lại nhân gian. Cơ hội duy nhất để đắc đạo cũng không còn. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, ta vô cùng hối hận, thế nhưng, nếu để ta chọn lựa lại lần nữa, chỉ sợ vẫn sẽ trốn tránh. Năm tháng dài đăng đẵng, không có việc gì làm, ta bắt đầu tìm việc để làm… Đó chính là, vì sao mà Chung Vu nói ta và những nhân vật chính trong chuyện xưa mà mọi người kể đều từng có cơ