Đọc truyện ma- THẤT DẠ ĐÀM - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- THẤT DẠ ĐÀM (xem 2030)

Đọc truyện ma- THẤT DẠ ĐÀM

hư có gì cũng đều cho em một phần, trên đời này tiểu thư là người thân duy nhất của Tiểu Lan…” Ta trừng mắt nhìn nàng, hận không thể xé rách miệng nàng, móc tim đào của nàng ra, hút lấy máu thịt của nàng, để nàng không thể nói những lời đáng giận như vậy nữa. Nhưng mà, mắt nàng sáng lên, vuốt bụng mình nói: “Tiểu thư, em đã mang thai, người có nhớ không? Người biết em thích cháu của Khương quản gia, liền kết dây tơ hồng cho em và chàng” Ta ngây người ra, ngừng giãy dụa. “Hai tháng trước, khi chàng đi Vân Đảo gặp phải gió lốc, thuyền bị lật, chàng cũng vì vậy mà rơi xuống biển không biết sống chết, em vô cùng đau khổ, là tiểu thư đã an ủi em, nói với em, chỉ cần còn sống là còn hy vọng, tiểu thư, người đã quên rồi sao? Tiểu thư, người nói đúng, em đã có con của chàng, tiểu thư, em rất vui, tiểu thư…” Tim ta bắt đầu run rẩy. “Sau khi thành bị phá, em cùng đường, là tam điện hạ cho em ở lại, tiểu thư, ngài đối với em yêu ai yêu cả đường đi, huống chi là người. Tiểu thư, người vì sao lại muốn giết ngài?” Hắn… hắn… Ta kinh ngạc nhìn về phía Nhan Thước, hắn nằm sấp trên mặt đất, hơi thở mỏng manh, chuyện vừa rồi đã muốn tiêu hao hết toàn bộ khí lực của hắn, hắn hiện tại đã giống như ngọn đèn dầu leo lét sắp tắt. Nhưng mà, ngay cả khi như vậy, ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như trước, ôn nhu như trong rừng hoa đào, vĩnh viễn là cảnh xuân tươi đẹp. “Tiểu thư, Thị Yến giao chiến, tam điện hạ vâng mệnh công thành, ngài lo lắng cho an nguy của tiểu thư, cho nên chỉ ở ngoài thành khuyên hàng, dân chúng cũng không muốn đánh giặc, lão gia cũng không muốn đánh, kéo dài một tháng như thế, hai nước chuẩn bị ký kết hòa hảo, ai ngờ tiểu thư tựa như ma xui quỷ khiến, đi thẳng lên trên tường thành, không ai ngăn được, sau đó nhảy xuống… Tiểu thư… tiểu thư đáng thương của em…” Tiểu Lan quỳ rạp xuống đất, đau đớn khóc thành tiếng. Mà ta nghe thấy tiếng khóc của nàng, lòng bàn chân có cái gì dâng lên, lại có cái gì đó lắc lư rời khỏi cơ thể ta, làm ta bỗng trở nên nhẹ nhõm. “Nghiệt chướng, đi” Một đạo bạch quang bay thẳng đến, rõ ràng là hướng tới ta mà đánh, lại xuyên qua cơ thể ta, đánh trúng cái gì đó ở phía sau ta, ta nghe một tiếng thét cực lớn, huyên náo cả không gian, bạch y nhân tiến đến giữ chặt ta, trong nháy mắt kéo ta bay xa mười trượng, khi dừng lại, nhìn lại nơi lúc nãy vừa đứng, có một bóng đen kêu rên. Ta nhịn không được hỏi: “Kia là gì vậy?” Bạch y nhân nhướng màu: “Cô không nhận ra sao?” Ta chậm rãi bước lên trước vài bước, cái bóng kia ngẩng đầu lên, thời gian dường như ngưng đọng lại trên hồng trần, rõ ràng là một gương mặt đen xì, ta lại mơ hồ nhận ra mái tóc dài màu trà mềm mại như tơ. Thanh Tử. Là chàng… Cái bóng đó quay lại, giãy dụa, rên rỉ, vươn tay về phía ta run rẩy, phảng phất như cầu xin. Ta vừa định tiến đến, bạch y nhân đã giữ chặt ta “Đừng đi, cô đến giờ vẫn chưa rõ sao? Hắn là ác linh xâm chiếm thân thể cô, bóp méo trí nhớ của cô, khiến cho cô làm ra những chuyện điên cuồng như vậy.” Ngày hôm đó, ta nhảy xuống tường thành, chết trong vũng máu, phụ thân nhất thời nổi điên, đơn thương độc mã lao ra cửa thành khiêu chiến Thị Quân, bị trường thương đâm chết, sau đó là mẫu thân, ca ca… Còn có Nhan Thước, Tiểu Lan… Lúc nãy, thiếu chút nữa bọn họ đã chết trong tay ta. Những chuyện này, thì ra đều do Thanh Tử ban cho, tại sao chứ? Thanh Tử, tại sao lại muốn làm vậy? Chàng trách ta không báo thù cho chàng? Hay là trách ta vi phạm lời thề, đã yêu người khác? Hay là lại càng trách nhất đại danh tướng chỉ vì mấy chữ môn đăng hộ đối mà ích kỷ đã hại cả đời chàng? Cái loại oán hận mãnh liệt lúc trước phảng phất như trở lại cơ thể ta, nồng đậm mà lạnh lẽo. Ta nghĩ, ta biết oán hận của chàng, cảm ứng được đau khổ của chàng, càng hiểu rõ sự đau thương của chàng. Đáy mắt bỗng nhiên dâng trào nước mắt, ta nhìn bóng dáng không ra hình người kia, thấp giọng nói: “Thả hắn đi” “Hắn là ác linh” Ta lắc đầu, kiên trì nói: “Buông tha hắn đi, cầu xin ngươi” Bạch y nhân nhìn ta, thở dài hồi lâu, ngón tay lướt trên dây đàm nói: “Đến đây” Cái bóng kia hóa thành một đạo quang, bay đến bên trong cây thụ cầm. “Thanh Tử, nếu như phụ thân đồng ý cho chúng ta thành thân, thành thân xong, ta không muốn ở trong một tòa thành nho nhỏ nữa, chàng dẫn ta ra bên ngoài xem được không? Ta muốn dạo Tam Ngô, thưởng Giang Nam, phóng ngựa nơi biên cương, trèo lên đỉnh Côn Lôn, chàng đi cùng ta, được không?” “Thanh Tử, chàng cười lên thật đẹp, ta thích nhất là nhìn chàng cười, sau này chàng nên cười nhiều hơn nữa nha” “Thanh Tử, chàng xem tán mai này, nghe nói tuổi tác của nó tương đương ta, chờ đến khi chúng ta già đi, có thể ngồi dưới đây hóng mát, ta vĩnh viễn vĩnh viễn muốn ở bên cạnh chàng…” Đó là lời thề trước đây đã lâu, cùng cái bóng đen trôi vào trong cây thụ cầm, hóa thành một tiếng thở dài, nhẹ như gió. Ta xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt của Nhan Thước, trong con ngươi trong suốt như hổ phách, có bóng hình ta, nhợt nhạt, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất. Hắn gọi ta: “Đồng Đồng” Ta khép mắt lại. Nhan Thước, ta và ngươi kiếp này vô duyên. Khi còn sống, ta trước vì Thanh Tử mà thương tâm, không muốn lập gia đình, sau vì hai nước biến thành thù, không thể thành thân, mà nay, người và quỷ lại không chung đường. Mặc dù ngươi có thể gặp ta, mặc dù ngươi có thể gọi ta, nhưng ngươi làm sao giúp ta sống lại được? Nếu có sống lại thì cha ta cũng đã chết dưới thương của quân ngươi, mẹ ta máu đổ trước quân ngươi, cừu hận lớn như vậy, làm sao ta có thể quên, làm sao ta lại dám quên? “Đồng Đồng…” Nếu như thế gian này chưa từng chiến tranh. Nếu như thế gian này không phân chia ranh giới. Nếu như ta không chết… Nhan Thước, kết cục của chúng ta nhất định sẽ không giống như bây giờ. Nhưng mà, hiện tại tất cả đều không kịp nữa rồi. Ta xoay người, Tiểu Lan khóc gọi ta: “Tiểu thư, đừng đi! Tiểu thư…” “Ngốc quá” Ta nhếch môi lên, nhẹ nhàng cười, “Quên rằng ta đã nói với em, chỉ cần còn sống là còn hy vọng rồi sao. Em phải sống cho tốt” “Tiểu thư, tiểu thư!” Ta làm như không nghe thấy, tiếng gọi phía sau càng lúc càng xa. 8. Có tiếng bước chân từ xa tới gần. Quay đầu nhìn lại, bạch y nhân khoanh tay, cười ảm đạm với ta. “Ngươi là ai?” “Đại phu”. Dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Không chỉ trị cho người, mà còn trị cho quỷ” Ta nhịn không được mỉm cười, nâng tay áo che trán, nhìn y nói: “Trên đầu ta bị thương như vậy, khi nào sẽ khỏi?” “Vậy thì phải xem cô muốn khi nào thì khỏi” “Nói vậy là có ý gì?” Đôi mắt bạch y nhân chớp vài cái, chậm rãi nói: “Cô biết Tiểu Lan đã có mang, tám tháng sau nàng sẽ sinh con gái, nếu cô đồng ý, hãy đầu thai làm con nàng, đời sau cùng họ tái tục tiền duyên” Đề nghị này q

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 29/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo

Người nhà

Khám phá bước ngoặt cuộc đời khiến 12 cung hoàng đạo thay đổi

Chẳng cao sang nhưng không là gái điếm!

Truyện Hay The Day You Went Away Full