, đi với em, anh chỉ gặp tai họa mà thôi… Chưa nói hết câu thì Khánh đã ôm lấyNgọc Lam vào lòng mà nói: -Không!Anh yêu em nhiều lắm, vì em anh sẽ bất chấp tất cả. Ngọc Lam nghe thấy những lời nói đóthì cô cảm động lắm, hai mắt Ngọc Lam nhạt nhòa lệ. Đáng lẽ ra Ngọc Lam sẽ ômchầm lấy Khánh vào lòng, thế nhưng cô nghĩ rằng nhà cô còn phải hứng chịu haicái đại họa nữa, và sợ rằng nó sẽ liên lụy tới Khánh và gia đình cậu ta. NgọcLam đã cắn răng, đẩy Khánh ra và nói: -Khônganh ạ, mong anh hiểu cho … chúng ta nên chấm dứt … em không muốn liên lụy tớianh … Thế rồi Ngọc Lam quay đầu đi lại vềphía người nhà, Khánh giữ lấy tay cô nói: -Em …sao em lại có thể … Ngọc Lam quay đầu nhìn, hai hàng nướcmắt tuôn rơi trên má cô, Ngọc Lam nói: -Anh à… mong anh hiểu cho … em chỉ muốn tốt cho anh thôi… Nói rồi Ngọc Lam gỡ tay Khánh ra bướcthẳng, bỏ lại cậu ta đứng đó với trái tim đang vỡ ra từng mảnh nhỏ. Ông Halemvà mọi người đứng từ xa, có lẽ ông ta nghe được cái tiếng khóc thút thít của NgọcLam đang lớn dần khi cô tiến lại, ông thở dài nói: -Tình cảmcủa con người tựa như một con dao hai lưỡi, nó có thể giúp người ta vượt qua tấtcả, nhưng nó cũng có thể làm cho con người rơi xuống vực xâu thăm thẳm cúa sựđau đớn. Ngọc Lam tiến tới phía mọi ngườithì cô ôm chầm lấy Liên mà khóc nấc lên những tiếng khe khẽ, Liên cũng không biếtnói gì hơn ngoài việc ôm lấy Ngọc Lam và vỗ về cô. Theonhư kế hoạch, Ngọc Lam đã liên lạc với Hằng và xin cô ta một con phong của bọntrộm để tìm ra nguồn gốc của bọn chúng. Hằng đồng ý và hẹn Ngọc Lam vào chiềucuối tuần tới thẳng trụ sở chính của ĐNQP để gặp Hằng. Sau khi đi qua cửa kiểmtra an ninh nghiêm ngặt, hằng được viên cảnh vệ đưa thẳng lên gặp Hằng. Hằng vừagặp Ngọc Lam thì cô chạy tới ôm lấy, tình cảm của hai người giờ thân thiết ynhư là hai chị em vậy. Hằng đưa Ngọc Lam xuống phòng lưu trữ vật chứng, cô cầmmột cái túi ni lông nhỏ có một mảnh lưỡi phóng bị vỡ vụn, trên đó còn có dínhmáu đưa cho Ngọc Lam và nói: -Em coithử coi miếng này được chưa? Ngọc Lam cầm miếng phóng đó nhìn thấycũng to tầm nửa bàn tay thì đáp: -Chắccũng được chị ạ. Ngọc Lam đang tính chào tạm biệt Hằngthì cô ta lên tiếng: -Nhân tiệnem có mặt ở đây đúng lúc bên chị đang lấy lời khai tên đầu trọc ngày nào, em cómuốn coi thử không? Ngọc Lam vẻ mặt tò mò nói: -Vậy hảchị? Hằng gật đầu, thế rồi cô đưa NgọcLam tới phòng lấy cung. Tới phòng lấy cung, có một chiến sĩ đứng canh, thấy NgọcLam đi cùng Hằng, cậu ta vẫn hỏi: -Ai đâysếp? Hằng đáp: -Mộtchiến sĩ của ĐNQP. Chiến sĩ này ghé tai Hằng nói nhỏ: -Biếtlà vậy, nhưng mà đây là tin tức bảo mật, chỉ có cấp cao mới được … Hằng nói giọng trách mắng: -Đồngchí này đi với tôi thì cậu cứ cho vào đi. Chiến sĩ ĐNQP kia đành đứng nghiêmngười mở cửa cho hai người vào. Hằngvà Ngọc Lam bước vào một căn phòng hẹp, chính là căn phòng nhìn qua tấm kính mộtchiều để theo dõi cuộc lấy cung. Hằng bật công tắc loa lên, thế rồi cả hai ngườiđứng đó trực tiếp theo dõi cuộc lấy cung. Trong phòng lấy cung, có hai chiến sĩkhác vẻ mặt hung dữ, ngồi ở ghế là tên đầu gấu với cái vẻ mặt an nhàn không cógì là sợ hãi hay lo lắng cả. Một chiến sĩ ĐNQP hét lớn: -Nói mau!Mày làm việc cho ai?! Tên đầu trọc vẻ mặt tươi tỉnh, hắnmỉm cười nói: -Như taođã nói rồi đó thôi, tao làm việc cho thần bóng tối. Chiến sĩ ĐNQP này tức dận đập xuốngbàn cái uỳnh, khiến cho Ngọc Lam đứng đằng sau tấm gương phải rùng mình. Chiếnsĩ ĐNQP này hét lớn: -Thầnbóng tối là cái con chó nào?! Nói mau!!! Tên đầu trọc vẫn mỉm cười và nói: -Sớmmuộn gì chúng mày sẽ biết thôi, vì tất cả lũ chúng mày sẽ phải chết… Thế rồi bất thình lình tên đầu trọchướng mắt nhìn vào tấm gườn, Ngọc Lam đứng đó dường như có thể cảm nhận đượcánh mắt của hắn đang nhìn thẳng vào mắt cô, “Không lẽ nào tên này linh cảm đượcmình đang ở đây?”, Ngọc Lam nghĩ thầm. Tên đầu trọc nhìn Ngọc Lam chằm chằm quatấm gương, hai con mắt hắn như long lên sòng sọc, hắn nói với cái giọng rờn rợn: -NhàTrần đã lụy tàn, và vua bong tối, người đã từng thất thủ nghìn năm trước dướitay Trần Hưng Đạo… ngài sẽ đứng dậy một lần nữa, để lấy lại những gì đã từngthuộc về ngài. Rồi lũ các người sẽ được tắm trong biển máu, mãi mãi chìm đắmtrong đau khổ, trong chết tróc, trong đau thương… và những kẽ mà các người tônthề sẽ quay lưng lại với các người … thêm một lần nữa. Nói đến đây thì hắn cười lớn, cònNgọc Lam đứng ở đó nghe câu vừa rồi mà hắn cảm thấy lạnh gáy vô cùng, hai taycô run lên cầm cập. Bất thình lình Ngọc Lam mở cửa bước ra ngoài, Hằng thấy vậyvội chạy theo sau nói: -NgọcLam … em làm sao thế? Ngọc Lam mặt tái bệch, trên chán làlấm tấm mồ hôi, cô đáp: -Em …em không biết nữa, em có linh tính như có chuyện gì đó kinh khủng lắm sẽ xẩyra. Hằng thấy Ngọc Lam có vẻ không ổn,cô ôm Ngọc Lam vào lòng và nói: -Thôi emvề nghỉ ngơi đi, nhớ có gì thì báo cho chị biết nha. Ngọc Lam vâng lời, thế rồi Hằng nhờmột chiến sĩ ĐNQP đưa Ngọc Lam ra về, còn cô thì quay lại phòng để theo dõi cuộclấy cung. Saukhi có được mảnh vỡ của của con phóng, ngay lập tức ba người ông Halem, Liên,và Ngọc Lam tới một cửa hàng chuyện làm dao kéo ở gần chợ Ngô Sĩ Liên. Ba ngườibước vào một tiệm chuyên làm dao kéo, ông Halem gọi lớn: -Long. Ngay tức thì, bên trong nhà chạy ralà một người thanh niên trẻ tuổi dáng người vạm vỡ, mặt mũi lấm lem tiến ranói: -Thầy,thầy tới chơi ạ? Ngọc Lam vừa nhìn thấy Long thì côta trong lòng đã có chút bối rối, không lẽ nào đây là tình yêu ngay từ cái nhìnđầu tiên. Long mời cả ba người đi vào sâu trong căn nhà hẹp. Sau khi ba ngườiđã ngồi vào bàn rồi, Long vội chạy đi rửa qua mặt mũi chân tay. Sauk hi cậuquay trở lại, ông Halem hỏi: -Bố mẹcon đâu? Long đáp: -Bố mẹcon đi có việc, còn mỗi con trông tiệm thôi ạ. Thế rồi Long quay qua chào Liên, cậuhướng mắt nhìn Ngọc Lam mặt có hơi ửng đỏ mà hỏi: -Ai đâythầy? Ông Halem nói: -Đây làNgọc Lam, hiện thân của hỏa phụng thiên. Long trầm trồ, thế rồi cầu chìa tayra bắt tay Ngọc Lam, lúc đầu Ngọc Lam còn bén lẽn, thế rồi cô cũng bắt tayLong. Còn chưa kịp chào hỏi nhau, thì ông Halem nói: -NgọcLam, con lấy miếng phóng đó ra. Ngọc Lam móc trong túi đeo ra một mảnhlưỡi phóng để lên bàn, Long thì ngồi đó lạ lẫm lắm, cậu hỏi: -Cái gìđây thầy? Ông Halem nói: -Chắchẳn con còn nhớ, kiếp trước, chân thân của con đã từng phục vụ Trần Hưng Đạo chứ? Long ngẩng mặt lên nhìn ông Halem: -Vâng. Ông Halem nói tiếp: -Vậythì hôm nay chỉ có con mới có thể cho chúng ta biết được kẻ dùng thứ vũ khi nàyđến từ đâu mà thôi. Long đưa hai tay lên úp lấy mảnh lưỡiphóng và nói: -Đểcon thử. Thế rồi Long nhắm mắt, cậu nhấc mảnh lưỡi phóng lên bằng hai tay, Long chắp haitay lại trước ngực với mảnh lưỡi phóng ở dữa. Miệng Long làm rầm vài tiếng, thếrồi hai tay cậu bắt đầu đưa lên đưa xuống. Chưađầy năm phút, bất ngờ Long hất tay khiến cho mảnh lưỡi phóng rơi lại lên bàn chạmvào tấm kính “leng keng”. Còn Long thì mở mắt chống tay lên thành ghế mà ho khùkhụ. Liên thấy vậy vội đứng lên tiến tới vỗ ngực và lưng cho Long. Ngọc Lam ngồiđó nhìn Long mà như đứng hình, ông Halem hỏi giọng có hơi sợ hãi: -Sao vậycon? Long ho sặc sụa, thế rồi cậu ta cốlấy hơi đáp: -Khôngxo