Đọc truyện ma- Quỷ sai - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc truyện ma- Quỷ sai (xem 2768)

Đọc truyện ma- Quỷ sai

g gật đầu, “Lão nhân gia kia vốn đã vừa ý con cả, đáp án không quan trọng, ông ta chỉ muốn thỉnh cầu để được yên lòng thoải mái mà thôi”. Tôi kéo chiếc ghế trúc, ngồi xuống trước mặt chàng, “Bát tiên thần toán đại nhân, hãy xem cho tiểu nữ đi”. “Nàng?” Đáy mắt hiện rõ vẻ chán ngán của chàng cuối cùng cũng dậy sóng, “Xem gì đây?”. “Thấy gì nói đấy.” “Cô nương là người an nhàn, hòa nhã, bình sinh không có chí lớn, không tạo dựng được công danh, chẳng ai biết đến, vì thế mà chẳng có công danh lợi lộc gì cả.” Tôi gật đầu, “Rất chuẩn”. Từng nghĩ tới có rất nhiều chuyện trong cuộc đời cứ lặp đi lặp lại một cách đơn điệu, công việc tầm thường tẻ nhạt, cuộc sống chán ngắt vô vị, hai thứ đó cứ quanh quẩn bám dính, tôi chỉ tự an ủi mình, nếu có thể cứ như thế đến cuối đời cũng được xem là một điều may mắn. Mãi đến khi vận mệnh bức ép, khiến tôi chạy chệch đường này… “Nhân duyên của cô nương”, sóng mắt chàng lay động, “Khi còn sống phải chăng cô nương đã có phu quân?”. Ánh mắt kia chẳng có thiện ý gì cả, tôi vội chớp mắt khẳng định, “Chưa từng”. Yêu thầm chắc không được tính chứ. “Vậy… ý trung nhân?” Khuôn mặt chàng tuy mang nét già nua, những vẫn còn lộ vẻ gian xảo, chẳng tử tế chút nào. Cổ họng như tắc nghẹn, “Có”. Nếu ngay đến một tình yêu đơn phương cũng không có, vậy chẳng phải tâm lý bất bình thường sao. “Người đó dáng vẻ thế nào?” Rõ ràng là đang đoán mệnh, sao cứ như thẩm vấn người ta thế này? Tôi thở dài một hơi, ai bảo mình tự chui đầu vào rọ chứ. “Tướng mạo đoan chính, thành tích học tập nổi trội.” Đây là ấn tượng duy nhất. Sau khi bước chân vào xã hội, tôi chưa từng tham gia bất cứ buổi họp mặt nào, sau này tình hình người đó ra sao, tôi cũng chẳng biết thêm gì nữa. Sau khi định thần lại, tôi chỉ thấy trước mắt là một khuôn mặt xám xịt, hình như chàng đang rất tức giận. “Xem giờ sinh ngày mất cho thiếp đi? Có xem được không?”, tôi chuyển chủ đề, không muốn lại giẫm lên mìn nữa. Chàng nắm tay tôi, âm trầm, u ám nói, “Nàng chưa từng nói với ta, ta làm… sao… biết… được”. Chưa từng nhắc đến sao? Người qua kẻ lại trên đường đều không nén nổi tò mò, nhìn một ông già tóc bạc phơ nắm tay một tiểu cô nương, có chút gì đó kỳ lạ. Tôi cố lờ những người xung quanh đi. “Thiếp không nhớ.” Thấy chàng như sắp nổi cơn thịnh nộ, tôi giải thích, “Là thật, thiếp thật sự không nhớ”. Ngày ấy chẳng qua cũng là một ngày bận rộn như bao ngày khác, chỉ có điều ngày ấy, tôi bị sa thải. Lý do bị cho thôi việc, tôi cũng quên rồi, hình như là cắt giảm biên chế gì gì đó. “Thiếp đờ đẫn cả người, chẳng biết đã ngồi lên xe nào. Trên xe rất ít người, thiếp cứ thế ngẩn ngơ ngồi trên ghế.” Khi ấy chỉ nghĩ đến chuyện về nhà sẽ phải nói thế nào với mẹ. “Bây giờ nhớ lại, là thiếp cố ý lên nhầm xe, chỉ mong nó có thể đưa mình đi càng xa càng tốt, nếu rời khỏi thành phố là tốt nhất.” “Xe, chính là phương tiện được bọc bằng sắt, và dùng dầu để chạy?” Chàng khẽ hỏi tôi. “Ừm.” Mọi sự trùng hợp đều tập trung vào ngày ấy, “Sau đó đã xảy ra tai nạn, chiếc xe thiếp ngồi đâm phải một xe tải, không lâu sau thì nổ tung.” Chính nó đã đưa thiếp đi khỏi thế gian, đến một nơi mà âm dương mãi mãi chia cách. “Nổ tung? Đau lắm phải không?” Chàng hỏi tôi. Tôi nhìn vào mắt Tô Dục, hóa ra bất luận vẻ ngoài có thay đổi thế nào, nỗi đau thương nơi ánh mắt vẫn không thể khác. “Trước khi phát nổ, xe đã bị đâm cho đến mức méo mó, thiếp bị kẹt ở chỗ ghế ngồi, không chạy được, mọi người xung quanh ai nấy đều tự tìm cách thoát thân qua lối thoát hiểm.” Sau đó chiếc xe nổ tung, ngọn lửa hừng hực đã nuốt gọn tất cả. Chưa từng hỏi Quỷ đầu đại ca về chuyện này, chỉ là tôi không dám đối diện với cảnh tượng bản thân một mình bị đám cháy vây khốn không cách nào thoát khỏi. “Hóa ra thực sự chỉ có một mình nàng chết trong câu chuyện đó.” Chớp mắt chàng đã đưa tôi đến huyệt động sau thác nước, nắm chặt tay tôi rồi ôm tôi an ủi, “Thất Thất, nếu ta ở đó, ta nhất định sẽ cứu nàng, không cứu được nàng, ta sẽ đi theo nàng”. Tôi thầm lắc đầu, sẽ không đâu. Nếu tôi không chết, sẽ không gặp được chàng. Và nếu tôi không gặp chàng trong tình cảnh đặc biệt ngày ấy, thì với cá tính hoàn toàn trái ngược của chúng tôi, có lẽ sẽ chỉ biết để tất cả vuột mất. Chàng là người qua đường, tôi cũng là người qua đường, chỉ thế mà thôi. “Thất Thất, tại sao cô lại quen lão bói toán bên kia đường?” Chu Giai Kỳ buồn bực hỏi. Còn chưa đợi tôi trả lời, Cung Ly đã nhanh nhảu nói: “Vì mỹ nam đó chính là người mà cô thương thương nhớ nhớ đấy”. “Không phải chứ.” Hai mắt Giai Kỳ tròn xoe. “Dạy cô chuyện này, khi còn sống người ta không thể không có tướng mạo, sau khi chết đi cũng như vậy.” Trong lúc nói, Cung Ly cũng biến đổi khuôn mặt, “Dung mạo là thứ không nên dựa vào nhất”. “Đây là pháp thuật gì? Tôi muốn học.” Cô nàng Giai Kỳ càng lúc càng hứng trí. Tôi liền hỏi cô ta: “Cô muốn biến thành dung mạo của ai?”. Cô ta nói ra mấy cái tên mà tôi chưa từng nghe, hình như là mấy nữ minh tinh sau khi tôi chết mới xuất hiện. “Với pháp lực của cô, biến đổi dung mạo cũng chỉ có thể duy trì được hơn mười ngày.” Cung Ly biến trở lại tướng mạo ban đầu rồi ngay tức khắc dập tắt hào hứng của Giai Kỳ. “Vậy cũng tức là nói, pháp lực của A Bát đại ca rất cao cường?” A Bát đại ca, tôi nghe cách gọi này mà không nhịn được cười, “Ừm, phải nói là không hề tầm thường”. Vì thế mà cho đến tận lúc này, tôi cũng chưa được thấy khuôn mặt thật sự của chàng sau khi chết. Nói chuyện một hồi, Tô Dục cũng thu dọn quán rồi đi đến, cùng ngồi xuống. Người đi đường chiều tà ngày hạ càng lúc càng thưa thớt, việc làm ăn theo đó cũng chẳng ăn thua. “Vậy còn thiên cung? Các thiên quan đều trông giống chúng ta chứ?” Sau mấy ngày vừa rồi, cơ hồ cô nàng Chu Giai Kỳ có vẻ rất hứng thú đến quan hệ hữu nghị giữa thiên phủ và địa phủ, hình như không hôm nào là không nhắc đến chủ đề đó đôi ba lần. Về chuyện này tôi cũng chỉ có thể lắc đầu, “Ta chưa từng gặp qua”. Cung Ly chỉ vào Tô Dục đang hoán đổi tướng mạo, nói: “Trông cũng như dung mạo hắn, thiên quan đều là thiên tư tuyệt sắc”. “Hả?” Tô Dục nghe thấy liền quay sang nhìn tôi, “Hóa ra sau mấy ngày nữa nàng sẽ gặp, chính là đám thiên quan đó”. Tôi giả ngốc, có thể đoán được chàng nhất định sẽ không cho tôi thấy dung mạo tử hồn thực sự của mình trong một khoảng thời gian dài nữa. “Trời ơi, tuấn nam mỹ nữ.” Tiếng nuốt nước bọt ừng ực ừng ực nghe rõ mồn một. “Kính râm này dùng ổn không?” Tôi hỏi Chu Giai Kỳ đang đắm mình trong mộng tưởng. Để giải quyết được chứng sợ máu của cô ta, tôi chợt nảy ra một chủ ý chính là đeo kính râm. “Rất có tác dụng.” Nhìn thấy mọi thứ đều biến sắc. “Vậy thì tốt rồi.” Cuối cùng vấn đề này cũng được giải quyết. Tô Dục mang tới một cốc rượu, là chàng thi triển pháp thuật mà có được, mùi rượu đúng là thơm nồng. “Buổi gặp hữu nghị này, quý quan có thể không tham gia không?” Chàng không hỏi tôi, quay sang Cung Ly, mỉm cười, lơ đãng hỏi. Cung Ly có vẻ buồn cười, liếc nhìn tôi một cái, sau rồi dùng bộ mặt nghiêm túc đáp lời chàng, “Quy định của địa phủ là quỷ quan phải tham dự”. Có quy định này sao? Hóa ra xét trên vẻ bề ngoài, chỉ có biểu cảm hoảng hốt

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sếp nữ muốn quan hệ đồng tính với tôi

Truyện Chuyện tình New York

Một con vịt xấu xí trong đàn thiên nga

Truyện Có Gấu Là Người Hàn Voz Full

Trọng sinh tiểu địa chủ