mạng, lại cho hắn rất nhiều kỹ năng trong đời. Chuyện tình cảm có thể không như ý, nhưng hắn đã đảm nhiệm chức Viện sử Thái y viện, danh xưng y tiên, tiếng thơm lưu truyền cả hàng trăm năm, đời hắn đâu có kém gì ai.” “Có nhân ắt có quả, có nhân ắt có quả.” *** Mấy hòn đá cuội dị thường đặt trước ngôi mộ bé nhỏ, trên bia mộ là dòng chữ cứng cáp rắn rỏi, “Tô Hồng chi mộ, Huynh Tô Dục lập vào năm thứ sáu niên hiệu Chính Thống”. Đó là năm Tô Dục ba mươi chín tuổi, trước khi chết, dựng lại mộ cho tiểu muội. Tôi đưa tay sờ lên mấy viên đá cuội trơn bóng sau khi mưa, đột nhiên nhớ tới Tô Dục một thân một mình nằm xuống, lưu lại chút tâm tình trên những viên đá cuội chẳng giá trị này. Năm y mười tuổi, cũng chính vì câu nói của tôi dưới gốc liễu bên bờ suối mà thoát chết, còn nay y hơn ba mươi chín tuổi, lại vì tôi sai hẹn mà uất ức qua đời. Vận mệnh lắm nỗi đa đoan, ngay cả trong sự vô tâm cũng vẫn lưu lại những dấu tích không thể phai mờ. *** Năm thứ sáu niên hiệu Chính Thống triều Minh. Bố y sắc trắng mà Tô Dục mặc trên người đã dơ bẩn nhàu nát vô cùng, chàng chỉ huy những người không mắc bệnh đem những thi thể bị bệnh đi thiêu, phòng trừ việc thi thể thối rữa sẽ khiến lây nhiễm càng nhanh. Đây là một trong những bệnh dịch cực kỳ khó chữa, việc có thể làm là ngăn chặn tất cả nguồn gốc, đợi đến khi bệnh tự động biến mất. “Tô đại phu.” Một bé gái sợ sệt chạy tới, mùi tử thi quá nồng nặc làm cô bé sợ hãi. “Tránh ra.” Y khoát tay, đẩy đứa bé gái ra xa, “Đừng lại gần ta”. Một người lớn khác vội chạy đến lôi đứa bé đi. Cả đám người vây thành vòng xung quanh, có mấy nữ nhân đôi mắt đẫm nước, chăm chú nhìn vị đại phu như thần tiên giáng thế, đã xuất hiện tại toà thành chết chóc này vào mười ngày trước, nghe nói người này từng là Viện sử Thái y viện, hiện tại lại… Trên cánh tay Tô Dục bắt đầu xuất hiện một vài vết tím đen, đầu nóng, toàn thân đau mỏi, chàng không cần bắt mạch cũng hiểu được tình trạng bệnh của mình ra sao. Vốn sau khi tiến vào thành, chàng chưa từng nghĩ tới việc sẽ may mắn thoát chết, sự tình lúc này cũng đã nằm trong dự liệu của chàng. Nhưng… Chàng vẫn chưa gặp được nàng. Lúc qua đời, chàng chăm chú quan sat một lượt, không biết là do chàng không nhìn thấy, hay vì nàng chưa từng xuất hiện, nói tóm lại, không hề nhìn thấy bóng nàng. Nếu sớm biết vận mạng mình không tốt, đã không tự cho mình khôn ngoan. Chỉ có điều, chàng nghĩ đến sợi tóc bạc tìm thấy trên đầu mình khi ấy, nếu đợi đến khi đầu bạc trắng, lại gặp được nàng còn mãi mãi xinh tươi trẻ đẹp, chẳng biết sẽ khiến chàng tủi hổ ra sao. Sau khi định thần, chàng phá thiện bách tính xung quanh đều nhìn mình, ánh mắt hiện rõ niềm xúc động, mang chút bi thương. Từ khi chàng biết bị bệnh, họ không hề né tránh chàng như né tránh những người bị bệnh khác, ngược lại đều tụ tập xung quanh, muốn tiễn đưa chàng quãng đường cuối cùng của đời người. Từ khi nào Tô Dục cần đến sự thương hại như vậy? “Còn đứng sững ra đó làm gì? Mau đem quần áo và thi thể này đi đốt, không được lại gần, nếu không lửa sẽ lan tới.” Chàng lùi lại sau mấy bước, “Trương Đại đâu?”. “Tô đại phu tìm Trương Đại!” Có giọng nói truyền đi, một nam nhân trẻ khoẻ chạy đến trước mặt Tô Dục. “Tô đại phu, có ta đây.” Nam nhân ấy thở hổn hển. “Địa đạo đào dưới tường phía đông thành sao rồi?” “Đã đào thông rồi, đủ rộng để hai người cùng đi một lúc.” Hai mươi mấy thanh niên chẳng quản sớm tối làm hơn chục ngày. Lúc mới đầu, đối với việc một đại phu lại bảo phải đào một địa đạo, họ chẳng mấy tin tưởng. Nhưng từng ngày trôi đi, ngoài Tô đại phu, không có bất kỳ người nào tiến vào thành, rõ ràng là muốn bỏ rơi họ. Tô Dục cười bất đắc dĩ, đám quan viên góp sức cho triều đình quả là còn có chút lương tri, không lập tức hạ lệnh đốt thành, mà còn cho họ chút thời gian hoà hoãn. “Tô đại phu, chúng ta đều phải rời thành sao?” Lý đại nương tuổi đời không ít, chẳng nỡ bỏ lại tổ tiên cha ông từng sinh sống. Tô Dục gắng gượng vượt qua cơn choáng váng, “Chỉ sợ đến lúc đó các vị không muốn rời thành, cũng chẳng còn thành mà ở nữa”. Không lâu sau đó, tiếng huyên náo ồn ào tư phía tây truyền lại, “Cháy rồi, mau đi lấy nước!”. Đám người bắt đầu bị chấn động, đầu tiên là bệnh dịch, sau là hoả hoạn, bách tính trong thành cổ ngàn năm này sớm đã như chim nhỏ sợ cành cong. May mà mặt phía tây cháy trước. Mấy ngày nam lại có gió Tây, binh sĩ ngoài thành không dám tiến quá gần để phóng hoả, vì thế liền đốt lửa ở đầu luồng gió, thuận theo hướng gió, lửa sẽ lan rộng, thiêu cháy toàn thành. Tuy mất nhiều thời gian, nhưng họ sợ bệnh dịch này ngang với sợ ma quỷ, làm thế này ngược lại tiện hơn rất nhiều, cũng xem như chừa lại cơ hội sống cho những người khoẻ mạnh trong thành. “Nam nhân do Trương Đại kiểm soát, nữ nhân do Lý đại nương kiểm tra, ai khắp người không có nốt đen, không bị sốt mới được ra khỏi thành.” Tô Dục nhìn trong đám bách tính có mấy gương mặt tuyệt vọng, “Các vị cũng biết, dù có trốn ra ngoài thì mấy ngày sau cũng chết, các vị hà tất phải như vậy”. Huống hồ có chàng cũng đi, đám thảo dân đó cũng chẳng coi là quá thiệt thòi. Chàng nhếch lên nụ cười trào phúng, rốt cuộc cũng chẳng giúp được gì, ngày cả bản thân mình cũng leo lét như ngọn đèn sắp tắt. Trong đám người kia có mấy nam nhân chạy lại đỡ chàng, “Tô đại phu, bọn ta đều là những kẻ thô lỗ, đã mắc phải bệnh này dù sao cũng sẽ chết, có thể tiễn đại phu chặng đường cuối cùng chính là phúc tu mấy kiếp mới được”. Những người khác cũng gật đầu, đều mang nét mặt bệnh tật đau đớn. “Sau khi ra khỏi thành, trước tiên hãy tìm đến thành Tây nơi ta chôn y vật, ở đó có khoảng năm sáu trăm chiếc áo cũ, đem y phục đang mặc đốt hết đi, tìm một dòng suối nhỏ tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc y phục ta chôn vào.” Chàng cố tập trung tinh lực, truyền đạt kế hoạch chu toàn mình đã vạch ra từ trước, “Đừng nói các ngươi chạy thoát khỏi thành này, nếu có người nhận ra, thì bảo vì ra ngoài mưu sinh, nên tránh được bệnh dịch.” Đừng để lại bị bắt rồi đem đi thiêu, chàng cứu họ hao tâm tổn bao tâm huyết, ngay đến tính mạng cũng không giữ được. Dần dần chìm vào cơn mê sảng, Tô Dục không còn cảm thấy tiếng than khóc thê thiết cùng những giọt nước mắt cảm tạ không ngừng rơi xuống của đám người, chỉ lặng lẽ đi vào giấc ngủ. Vẫn giữ vẻ bình thản, khi sự tỉnh táo cuối cùng bị thiêu đốt trong ngọn lửa, mơ hồ, miệng chàng chỉ lẩm nhẩm một câu: “Tại sao nàng vẫn chưa xuất hiện?”. *** “Đây là nơi nào?” Tô Dục đang ở trong một rừng cây, bệnh tật trên mình đã tiêu tán hết, chàng nhìn nhìn cánh tay, không còn những vết thâm đen, “Ta chết rồi sao?”. Tịch Đức nở nụ cười, “Tại sao không nghĩ là ngươi đã được cứu thoát khỏi bệnh tật?”. Tô Dục thầm đánh giá người đàn ông trước mặt một lượt, thân mặc hắc bào, ngũ quan không có gì đặc biệt, “Ngay đến ta cũng chữa không được, ta không cho rằng người có năng lực trị khỏi”. “Tô Dục, người thật là cuồng vọng.” Nụ cười của Tịch Đức càng sâu hơn, “Ngay đến việc quan phủ sẽ đốt thành cũng nằm trong tính toán của ngươi”. Tô Dục lại không cho như vậy, “Trong tàng thư các của Thái y viện, giấy trắng mực đen từ xưa đến nay đều có ghi lạ