Đọc truyện ma- Quỷ sai - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Quỷ sai (xem 2790)

Đọc truyện ma- Quỷ sai

trong miếu đều như vậy, nàng sờ thử xem.” Giọng dần trở nên băng lạnh, sắc bén. Tôi quay đầu gọi y, “Tô Dục”. Tô Dục vẫn mang dung mạo mê người như xưa, nhưng khoé mắt lai không còn vẻ ấm áp khi nhìn tôi nữa. Trải khắp trên đất, chỉ có một chữ “Hận”. “Chàng hơn hai trăm năm rồi, lại chỉ muốn nói với thiếp, chàng hận thiếp?” *** “Hận…” Tô Dục ngồi xuống, dấu tích trên mặt đất đều mập mờ hiện rõ, chạy khắp trong miếu đường, chẳng cần dùng đến pháp thuật, cứ từng nét từng nét vạch trên nền đất. Tôi cúi đầu nhìn y, “Tô Dục, năm năm sau thiếp có trở về, sau khi chàng hai mươi lăm tuổi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao?”. Y chỉ ngồi đó, dựa vào cửa miếu, nhìn vào miếu đường trống trải. “Hoá ra mấy trăm năm nay, ta lại khắc nhiều chữ ‘Hận’ đến vậy.” Ngón tay thon dài của y sờ lên những vết khắc kia, “Khi khắc chúng ta nghĩ đến điều gì? Đại khái, ta chỉ tưởng tượng tới vẻ kinh hãi của nàng khi phát hiện và đứng bên cạnh mà trông vẻ thoả mãn của ta”. Tôi khuỵu xuống trên chiếc đệm quỳ, hỏi lại lần nữa, “Tại sao? Thiếp không hiểu?”. “Thất Thất, nàng có nhớ khi còn sống, câu cuối cùng ta nói với nàng là gì không?” “Nàng nhất định nàng phải trở về, ta sẽ đợi nàng, năm năm… mười năm… ta vẫn sẽ đợi nàng.” “Để có thể khiến ta hận nàng như thế, chỉ có một nguyên nhân: Nàng chưa từng quay lại.” Tôi cứng người, thảng thốt nhìn y. “Tô Dục hai mươi lăm tuổi, đang ngồi trong gian phòng xép của Hồi Xuân đường, trước mặt là rượu và đồ ăn, đợi một đêm, một ngày, một tháng.” Y nói như đang kể câu chuyện của một người khác, vẻ mặt bình thản như chưa từng nhuốm nỗi đau. “Tô Dục ba mươi tuổi, chế ra loại rượu mới, đợi mấy đêm liền, đổ bệnh.” Giọng điệu chuyển sang trầm uất. “Tô Dục ba mươi lăm tuổi”, y nở nụ cười tự giễu, nỗi chua xót cùng cực, “vẫn chờ nàng”. Y vung tay, chữ bên cạnh đệm quỳ liền biến đổi, mơ hồ hiện sắc xanh lam, “Dưới đệm quỳ này vốn không phải chữ ‘Hận’”. “Năm năm rồi… ta đợi nàng. Tô Dục” “Mười năm rồi… Ta đợi nàng. Tô Dục” “Mười lăm năm rồi… Ta đang đợi nàng. Tô Dục” “Ta sẽ đổ một canh bạc, nếu vẫn chưa được gặp nàng, vậy chỉ có thể duyên kiếp này đã tận. Tô Dục đợi nàng.” Y đứng dậy, đi đến trước mặt, nâng cằm tôi lên, khoé mắt lộ vẻ cay nghiệt, “Biết Tô Dục chết như thế nào không?”. Cơ thể tôi run rẩy không ngừng. “Năm Tô Dục ba mươi bảy tuổi học hội hoạ, hoạ ra dung nhan năm hai mươi sáu tuổi của mình, hắn sợ cứ tiếp tục chờ đợi thế này, dù nàng có trở về cũng sẽ chê hắn không còn trẻ trung, mắt mờ chân chậm.” Y hừ lạnh, “Thật ngu ngốc!”. “Năm ba mươi chín tuổi, đã xảy ra chuyện gì?” Trực giác mách bảo tôi rằng canh bạc y đề cập là một chuyện cực kỳ hung hiểm. “Năm đó, phía nam của một thành trấn bùng phát bệnh dịch hạch, quan binh trấn giữ cổng thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập, kẻ nào dám ra khỏi thành sẽ bị giết không nương ta.” Y nâng lọn tóc rủ trước ngực tôi, ánh mắt u tối, “Tô đại phu tế thế cứu người, một mình lặng lẽ vào thành”. “Tại sao? Đó là bệnh dịch hạch mà.” Chàng thân là đại phu, chắc chắn biết bệnh này đáng sợ thế nào. “Sao ta phải quản những chuyện đó ư? Nàng thật sự cho rằng ta có trái tim Bồ Tát?” Y lầm bầm, “Thất Thất, nàng hiểu rõ ta, sao ta có thể hy sinh bản thân để đi cứu những người đó chứ”. “Rốt cục là tại sao?” Chợt như bừng tỉnh, tim tôi nhanh chóng bị kéo căng, chỉ ngây người nghe tiếp. “Khi đó ta chỉ nghĩ… người chết nhiều như thế… không chừng chỗ đó sẽ là nơi nàng làm việc…” Nước mắt y từng giọt rơi xuống khuôn mặt tôi, “Hay nói cách khác, là đến đó ta có thể tìm thấy nàng”. “Thiếp…” Rõ ràng chỉ rời đi năm năm, sao chớp mắt lại trở thành trăm năm? “Tô Dục từ trước đến nay chưa từng được chôn cất, dù có mộ phần cũng như không. Hoàng đế triều Minh không quản sự sống của bách tính trong thành, ra một đạo thánh chỉ hạ lệnh đốt thành. Hắn ngay đến thi thể cũng chẳng còn, thành một đám tro tàn.” Miếu đường tĩnh lặng trở lại, mãi đến khi giọt lệ trên mặt tôi đã được hong khô. Tô Dục buông cằm tôi ra, dựa vào tôi đang ngồi trên đệm quỳ. “Hai trăm năm nay, ngày nào ta cũng tìm kiếm, chỉ là muốn hỏi nàng lý do.” Y như tự nói với chính mình, “Lúc đầu khi gặp nàng, còn khéo léo hỏi han, muốn dụ nàng nói ra gì đó, không ngờ… Nàng chỉ là từ triều Minh đến triều Thanh, còn tại sao không quay lại, ngay cả bản thân nàng cũng không biết”. “Thất Thất, ta luôn chờ đợi nơi này, bất luận khi còn sống hay là đã chết. Bút tích trên tấm đá này là ta xoá đi, chữ ‘Hận’ cũng do ta khắc, ngoài từ này ra, ta chẳng còn tìm được từ nào để thể hiện rằng mình không hèn mọn.” “Không lâu sau đó, ta cơ hồ cho tất cả chỉ là giấc mộng, nàng không có dung nhan, không tên tuổi, vậy ta nhớ ai đây? Nhớ dung nhan nào đây?” “Thất Thất, nguyên nhân vì sao nàng không trở về, ta đã chẳng còn muốn truy cứu. Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, ngày đó chúng ta từ biệt, có phải nàng bất đắc dĩ mới làm như vậy, hay đó là điều nàng lựa chọn?” Cuộc chia ly của hai trăm năm trước. Tôi nhớ Tô Dục khi ấy hai mươi tuổi, lặng lẽ cô đơn quỳ một ngày trước tượng thần, tôi nhìn dung nhan chàng lần cuối rồi mới quay đầu, tôi đã không đánh cược cùng Diêm vương, là chính bản thân tôi lựa chọn triều Thanh. Tôi khó khăn mở miệng: “Tô Dục, xin lỗi, là chính thiếp lựa chọn”. Dù đó là cơ hội hiếm có, nhưng tôi đã không đánh cược, mà lựa chọn bỏ lại y. *** Cho tới khi y đi rồi, tôi vẫn một mình ngồi đó, tưởng tượng về Tô Dục của hơn hai trăm năm trước đang khẩn cầu trong tuyệt vọng. Chuyện nhân gian vốn luôn như vậy, yêu hay không yêu, rốt cuộc chỉ quẩn quanh giữa cho đi và nhận lại. Bước tới một bước, liền hy vọng đối phương cũng tiến lên một bước. Nếu không cảm nhận được sự gần gũi của đối phương, nhất định sẽ tự trách mình hấp tấp mà thu chân về. Và không phải sau mỗi lần lui bước như vậy, lại có thể dũng cảm tiến thêm bước nữa. Tôi lùi một bước, nhưng lại dồn ép Tô Dục tiến tới một bước, đời này y đã phải bỏ ra hai trăm năm rồi. Chương 23: Duyên Khởi Từ Đâu?

Bên trong miếu đường, bên tấm đá màu xanh, tôi cứ ngồi chôn chân cả đêm. Khi còn sống chưa từng phụ bạc người nào, càng không nói đên chuyện mắc nợ người ta, tôi tự nhận mình là một người tốt, luôn bị ức hiếp, thỉnh thoảng cũng cố nuốt ấm ức vào bụng mà cho qua chuyện. Nhưng cho đến hôm nay, tôi lại vô cùng hổ thẹn với Tô Dục, điều đó khiến lòng tôi chua xót mãi không thôi. Quỷ sai dù vô tri vô giác, con tim dẫu sao vẫn còn cảm nhận được nỗi đau, đau đến phát khóc, nhưng nước mắt chẳng thể nào rơi xuống. Không muốn dùng pháp thuật để giải phóng dòng lệ, nó… sẽ khiến tôi cảm thấy mình đang giả bộ bi thương. Nếu không phải vì sự cô độc của kiếp trước, tôi đã không đến mức từng bước tiếp cận Tô Dục; Nếu không phải muốn chiếm một chỗ trong lòng y, tôi cũng đã không vô duyên vô cớ để lộ pháp thuật trước mặt y; Nếu không phải muốn để y nhớ tới mình, không quên được mình, tôi đã không bắt y chờ đợi năm năm, mười năm… Đằng sau vẻ ngoài của Quỷ sai, xét cho cùng tôi vẫn còn mang trái tim của con người, ích kỷ, tham lam. *** “Thất Thất, Thất Thất…” Tiểu Thiến dùng sức lay tôi. “Sao thế?” Tôi thoáng ngỡ ngàng, sau khi định thần trở lại mới nhận ra mình đ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Mẹ kế của lọ lem

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Tình cũ có rủ cũng không đến