Đọc truyện ma- Quỷ sai - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Đọc truyện ma- Quỷ sai (xem 2781)

Đọc truyện ma- Quỷ sai

ang ở trong Ngạ tử tửu lâu. Ngạ Tử (Chết đói)? Hoá ra tất cả mọi rối rắm đều bắt nguồn từ điểm này. Tiểu Thiến thấy ánh mắt tôi có chút thương xót, chút lo lắng, chỉ một lát nữa thôi sẽ ngưng đọng thành giọt lệ, lặng lẽ rơi xuống. “Thất Thất, tớ biết cậu muốn khóc, nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cậu đi này. Không nên như thế, để tớ khóc thay cậu, có được không?”. Toàn bộ địa phủ đều đã biết tôi bắt Tô Dục đợi hơn hai trăm năm rồi sao? Bên kia, lại có ai đó giơ tay kéo tôi, là Quỷ đầu đại ca. “Thất Thất? Quỷ sai Nhiếp Thất Thất!” Huynh ấy gọi tên tôi. “Sao vậy?” Tôi lên tiếng, giọng vẫn mang chút nghẹn ngào. “Bốp!” Quỷ đầu đại ca giáng cho tôi một cái bạt tai, đau thì không đau, nhưng hành động này của huynh ấy, làm tôi kinh hãi. “Lão Ngô chết tiệt, huynh đang làm cái gì đấy hả?” Tiểu Thiến vội kéo huynh ấy ra. “Nghe nói có Quỷ sai vì kích động quá mức mà mức chứng trầm cảm, cuối cùng chỉ có thể uống canh Mạnh Bà để đầu thai, ta muốn uội ấy một bạt tai để muội ấy tỉnh ra, dù sao cũng chẳng đau đớn gì.” Quỷ đầu đại ca nói năng hùng hồn lý lẽ. “Huynh ngốc vậy hả, sao lại làm người ta tỉnh ngộ bằng cách đó chứ? Còn nói không đau nữa!” Tiểu Thiến cũng rất hùng hồn, trả cho huynh ấy một cái bạt tai, “Nhiều lắm cũng chỉ xoay quanh cái cổ, huynh nói có thể tỉnh ngộ được sao?”. Thôi được, nếu họ muốn lôi tôi thoát ra khỏi cảm giác ăn năn hối hận, vậy thì họ thành công một nửa rồi. “Hai người rốt cuộc sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Hai kẻ thủ ác Tiểu Thiến và Quỷ đầu đại ca lập tức dừng tay, liền hỏi, “Muội/cậu còn chưa biết gì sao?”. Tôi lắc đầu. Quỷ đầu đại ca nở nụ cười khoa trương, nụ cười lần này có thể so sánh với nụ cười lần đầu gặp, khi huynh ấy lừa tôi làm Quỷ sai, “Không có gì, không có gì, đâu có chuyện gì đâu? Mau trở về triều Thanh của muội đi, đám A ca lớn nhỏ còn đang đợi muội đến định hồn phải không?”. Tôi cau mày nhìn sang huynh ấy, quay sang Tiểu Thiến: “Nói cho tớ biết, là chuyện gì?”. Tiểu Thiến cười ngốc, “Cậu cứ khóc lóc buồn đau như vậy làm gì, hại tớ phải khóc cùng cậu”, liếc ngang ngó dọc, đánh trống lảng. “Nhiếp Thất Thất, Tiểu Tưởng ta xin lỗi cô!” Có tiếng nói vọng từ phía sau, giọng này khá quen tai. Tôi quay người, thấy Tiểu Tưởng đang quỳ trên mặt đất, cầm một cây kiếm Nhật, tạo thế như chuẩn bị mổ bụng, một đường rạch xuất hiện, nhưng máu chưa chảy ra, hiệu quả kém xa khẩu khí. “Từ khi nào vậy, lại đùa cái trò này!” Tiểu Thiến lao đến đấm thùm thụp lên người Tiểu Tưởng. Quỷ đầu đại ca chạy tới bên cạnh tôi, một tay khoát lên vai tôi, Thất Thất, muội nhất định phải kiên cường, chớ có nghĩ đến chuyện đi đầu thai”. Địa phủ này rốt cuộc đang bị sao vậy? Dù đang nghi hoặc, nhưng tôi cảm thấy không gì tồi tệ hơn việc Tô Dục phải cô độc hai trăm năm, chỉ mong họ có thể mau mau nói ra. May mà Nhàn Thục cũng đến, cô ấy lặng lẽ kéo tôi đến bên cửa sổ, chỉ về phía sương mù màu xám dày đặc đang bao phủ trên thành Chết Oan. “Cô có thấy không?” “Sương mù?” Tôi mới tiến vào địa phủ đã nhìn thấy rồi. “Không phải, đó là tử hồn, rất nhiều rất nhiều tử hồn.” Số lượng lớn như thế, thật hiếm thấy, “Xảy ra chuyện gì vậy?”. “Pháp lực bốn trăm năm của Tiểu Tưởng bị phạt lấy đi đều dùng để định hồn, thu hồn. Toàn bộ tử hồn trong vòng hai trăm năm, từ năm thứ hai mươi niên hiệu Vĩnh Lạc triều Minh cho tới khoảng triều Thanh mà cô tới…” Mắt cô ấy đỏ hoe, “Mấy ngày trước, ta thấy tướng công bận việc, chàng cũng mới biết được chuyện này, chỉ sợ lỡ mất cơ hội cho cô và Tô Dục gặp nhau lần cuối”. “Thất Thất, e là Tô Dục đã đi đầu thai rồi.” Tiểu Thiến phía sau ôm chặt lấy tôi, “Cậu phải gắng gượng, chớ đau lòng, đầu thai là đại diện cho sự hồi sinh, là chuyện đáng mừng”. Đầu thai đại diện cho sự hồi sinh… Tô Dục không đầu thai, y chính là A Bát tôi gặp ở triều Thanh, y cũng không hề dụ dỗ mê hoặc Quỷ sai thả mình ra, khoảng thời gian đó căn bản là không có Quỷ sai tìm y, toàn bộ hai trăm năm ấy, chỉ có một tử hồn là y sót lại. Có thể thả y đi, chỉ có một “người”. “Tôi muốn gặp Diêm vương!” *** “Sao lại dùng pháp lực của Tiểu Tưởng để thu toàn bộ tử hồn của hai trăm năm kia? Đây chính là nguyên nhân mà tôi không thể trở về sao? Trong lúc tôi không hề biết gì, toàn bộ tử hồn của hai trăm năm đó đã được phong ấn thu hồn, mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt. “Tự ý xông vào phòng làm việc của Tổng quản lý hành chính địa phủ là thói quen không tốt.” Tịch Đức thu lại ngón tay đang đặt trên tấm bảng phản quang, “Còn chuyện thu hồn, nguyên do hợp lý là… Lần này Quỷ sai nhảy việc quá nhiều, thế hệ kế tiếp không đủ, đã thu lại pháp lực mà không dùng thì cũng lãng phí, nên đành để thu hồn vậy”. “Còn lý do thực sự?” Tịch Đức mỉm cười thư thái, “Là vì cô”. “Tôi?” Tôi không hiểu gì cả. “Cô biết tại sao Tiểu Tưởng phải chịu trừng phạt nhiều và nặng nề hơn cô không?” Tôi lắc đầu, “Vì pháp lực của tôi vốn không cao?”. “Không, pháp lực yếu kém có thể dùng cách trừng phạt khác, ví dụ như bị giam trong thành Chết Oan mà tu luyện chẳng hạn…” Y lấy ra một bình rượu nho, rót đầy ly, “Trừng phạt hắn là vì… Hắn không trình báo chuyện dùng cô để cứu một mạng Tô Dục”. “Cứu Tô Dục một mạng?” Cứu khi nào? “Ngày hai người gặp nhau lần đầu, Tiểu Tưởng khi sắp xếp định hồn đã phát hiện ra hai huynh muội này, hắn không viết tên của Tô Dục lên, mà ngồi xem trò hay khi cô cứu Tô Hồng không có kết quả, ngược lại chỉ vì một câu nói mà cứu được Tô Dục.” Y không để ý đến vẻ sửng sốt của tôi, “Đây vốn chẳng phải chuyện lớn, cô cũng là vô tình, nhưng chuyện này cần phải báo lên cấp trên, thiên phủ mới có thể sắp xếp lại cuộc đời Tô Dục”. “Hắn… không báo lên trên?” “Không những không báo, còn tự tiện xếp cho hai người tiếp cận nhau.” Y lắc đầu cảm thán, “Cô cứu Tô Dục một mạng, việc đó lại trùng hợp, mơ hồ khiến mỗi ràng buộc giữa hai người càng sâu đậm”. Tâm trạng tôi rối tung lên, tất cả là duyên hay là nghiệt? “Sở dĩ pháp lực bốn trăm năm này của hắn dùng để thu hồn, chỉ là dẫn dắt tất cả người được Tô Dục cứu.” Y đột nhiên mỉm cười, “Tuy Tô Dục ngoan cường đến không ngờ, có thể lưu lại trùng trùng dấu tích, chứng minh sự tồn tại của bản thân mình, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời thôi, thời gian sẽ xoá nhoà đi tất cả”. “Y chẳng phải cũng nên bị thu hồn sao? Tại sao lại du đãng hàng trăm năm như vậy?” Tôi nhìn vào ánh mắt như cười của Tịch Đức, không hiểu. “Đó là sự lựa chọn của bản thân hắn”, Tịch Đức lắc lắc ly rượu trong tay, thứ chất lỏng màu đỏ chuyển động, “Hắn ở ngoài sổ sách của thiên phủ, vận mệnh không đi theo quỹ đạo. Nhưng chuyện hắn khi còn sống hành thiên tích đức là sự thực. Lúc tới thu hồn, đích thân ta từng hỏi hắn, muốn đầu thai vào nhà đại phú đại quý, hay tiếp tục chờ đợi như thế này. Cho dù là đợi đến hơn hai trăm năm mới có thể gặp được lại cô, hắn cũng đã lựa chọn. Còn ta thấy hắn một lòng tích đức nên cũng chấp thuận, ngay lúc ấy, hắn lập tức rời đi”. “Y biết rõ sẽ phải đợi hơn hai trăm năm?” “Đương nhiên, hắn là Tô Dục, cô cho rằng hắn không nắm rõ mà vẫn ngốc nghếch chờ đợi cô sao?” Tôi im lặng không nói, dù sao y cũng vẫn lựa chọn chờ đợi hơn hai trăm năm. “Nhiếp Thất Thất, cô cứu hắn một

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi đã thẳng tay bỏ bạn trai yêu 6 năm để cưới người đàn ông lương 50 triệu

Truyện Chuyện tình New York

“Anh đi lâu quá, có vị đại gia đến cưới tôi rồi làm bố con anh rồi…”

Hắn…! “đồ Lạnh Lùng”

Nhìn hành động của con gái với bà ngoại mà tôi thấy xấu hổ về những gì đã làm với mẹ