gian trong Thái y viện, dần dần phát hiện ra được những phương thuốc dân gian, bổ sung vào vốn tri thức đang còn thiếu của mình. Đống sách này rách nát như thế, sợ rằng sau mấy chục năm nữa cũng bị mối mọt ăn sạch, hay ột mồi lửa liền tan biến hết. Chả trách, chẳng còn lấy một quyển mà lưu lại, nổi danh đời sau. Hôm nay Tô Dục mới đọc được nửa cuốn sách, đã bị Cao viện sử phái người đến gọi đi, nói là tiến cung chẩn bệnh. Cũng giống như y, mấy vị Viện phán sau khi đến kinh sư đều lần lượt tiến cung chẩn bệnh, hầu hết là đi từng người, có thể mang theo một tiểu y đồng. Chỉ có Tô Dục, bị Cao viện sử áp chế tới nay vẫn chưa hề được tiến cung. Mỗi khi gặp mặt trong tứ hợp viện, họ thường viện cớ châm chọc Tô Dục, ai nấy đều cảm thấy may mắn vì không bị Cao viện sử ghét bỏ. Tô Dục chẳng thèm đoái hoài, cũng chẳng thèm tranh luận gì hết. Người cần thăm bệnh trong cung là Trang tần họ Ngô. Vương quý phi vốn là người được Chu Đệ hết mực sủng ái, ngồi ở địa vị cao nhất, trở thành người được chọn cho ngôi Hoàng hậu. Nhưng bà yểu mệnh, lại chết vì bạo bệnh vào năm thứ mười tám niên hiệu Vĩnh Lạc. Từ ấy, trong cung cấm ngày càng quan tâm đến bệnh tật của Phi tần. Theo đó, địa vị của Thái y viện cũng ngày càng được nâng cao, vì vậy Thái y viện mới ngày càng mở rộng, kiếm tìm danh y chốn dân gian như thế. Tẩm cung của Trang tần ở trong một đại viện sâu hút, phải mất rất nhiều thời gian mới đến được đó. Cao viện sử trạc ngoại ngũ tuần thở phì phà phì phò, tôi trông thấy mà cũng thương thay cho ông ta, tuổi đã cao rồi, còn không sớm cáo lão hồi hương, đừng cho rằng ngày nào cũng tẩm bổ thì có thể kéo lại sinh lực. Có điều tuổi cao cũng có điểm lợi của tuổi cao, giống như chuyện bắt mạch, không cần e dè chuyện mạo phạm, ông ta cứ thế tiến thẳng vào trong bắt mạch, Tô Dục đứng ở gian ngoài hầu. Một giọng nói trong trẻo nhu mì vang lên, “Cao thái y, ở gian ngoài kia hình như không phải dược đồng?” “Hồi bẩm nương nương, là Tô viện phán, thái y mới của Thái y viện, tuổi vừa mười chín.” Lời đáp của nương nương như gió thoảng. “Thật trẻ.” Tôi đem lòng hiếu kỳ, liền vén tấm rèm thưa để xem dung mạo nữ nhân kia, đúng là mày liễu mắt phượng, hoa ghen nguyệt thẹn, chỉ là sắc mặt có đôi chút nhợt nhạt, đồng tử dường như hơi tán loạn, ánh nhìn mông lung. “Nương nương, Tô viện phán tuổi đời còn trẻ, không tiện nhập nội thất, từng nghe dân gian có truyền cách bắt mạch qua sợi chỉ, Tô viện phán cũng biết một chút, thần muốn… chi bằng nương nương cho hắn cơ hội.” Sợi chỉ? Không phải là buộc sợi dây lên cổ tay để bắt mạch đấy chứ, không tận mắt nhìn rõ bệnh trạng, lại không được bắt mạch trực tiếp, sao có thể biết được là bệnh gì? Cao viện sử này rõ ràng là đố kỵ với người trẻ tuổi, thay đổi phép tắc để làm khó người ta mà. Trang tần điềm nhiên mỉm cười, kín đáo mỉa mai ông ta, “Lời nói của ông luôn rất có lý.” Sau đó không nói thêm gì, ngay tức khắc dặn dò cung nữ chuẩn bị. Gió thu len qua rèm cửa sổ lọt vào, thổi tan luồng nhiệt ấm áp trong phòng. “Tiểu Trụ Tử, đóng chặt cửa sổ lại.” Nói xong, Trang tần giơ một sợi chỉ lên quan sát. Tôi trở lại bên cạnh Tô Dục, đem hết những gì đám cung nữ thái giám chuẩn bị, không kể lớn bé, nói hết cho y. “Ta biết rồi, chớ lo lắng.” Tô Dục khẽ nói. Sợi chỉ đỏ được lần qua vách, y nắm một đầu, cảm nhận những rung động của nó. Dù tôi thấy chỉ rung lên rất khẽ, nhưng thần sắc ung dung bình thản trên mặt y đã khiến tôi yên tâm được phần nào. “Thần to gan xin hỏi nương nương, gần đây phải chăng có thấy triệu chứng mắt mờ như bị thứ gì che chắn, đứng trước gió thì nước mắt tuôn trào?” Bên trong trầm lặng hồi lâu, mới chầm chậm lên tiếng, “Đúng là như vậy, Tô viện phán làm sao lại biết?” Ngữ khí đã thấy cung kính hơn rất nhiều. “Thần căn cứ vào mạch tượng của nương nương mà nhận định, nương nương tỳ can hư nhược, cần nhanh chóng bổ hư minh mục.” “Cao viện sử, xem ra Tô viện phán không chỉ tuổi trẻ mà y thuật cũng cực kỳ inh, ông nói xem có phải không?” “Nương nương nói rất đúng.” Tôi uể oải tiến vào trong xem, cũng đoán được phần nào bộ mặt khó coi của ông ta. “Bổ hư minh mục có thể dùng ‘Trú cảnh hoàn’, tức dùng rượu chưng cách thủy ba lạng Xa tiền tử, ba lạng Thục địa hoàng sau đó thêm lửa, lại cho thêm năm lạng Thố ti tử, cùng nghiền ra thành bột, sau đó cho thêm mật cô đặc, vê lại thành viên. Mỗi lần uống ba mươi viên, uống với rượu ấm, một ngày hai lần.” Tô Dục giao đơn thuốc cho Cao viện sử. “Để đó đi.” Cao viện sử chẳng thèm ngẩng đầu, “Đừng cho rằng một lần là qua mắt được, cần phải thăm khám nhiều lần, đơn thuốc này của ngươi kê vẫn còn chung chung, những chỗ cần học còn rất nhiều.” “Vâng.” Sau khi Tô Dục lui khỏi phòng, đơn thuốc liền bị một lão già lấy đi, sao thành một đơn thuốc khác. “Tô Dục, thiếp nhìn thấy Cao viện sử sao chép đơn thuốc của chàng thành đơn thuốc của ông ta.” Khi tôi trở lại tàng thư các của Thái y viện, y đang chăm chú đọc nốt nửa cuốn sách còn lại. “Ta cũng đoán ra rồi.” Y lại lật trang tiếp, “Dù lão ta không sao chép đơn thuốc của ta, cũng sẽ không giao đơn thuốc của ta lên trên dễ dàng như thế.” “Lẽ nào từ khi thấy đơn thuốc chàng nghị chẩn, lão ta đã muốn đối phó với chàng?” “Có thể.” “Chàng không tức giận sao?” Bình tĩnh nhẫn nhịn chính là tính cách của tôi, nhưng tôi không sao quen được với một Tô Dục cũng như thế. “Nén giận nhất thời, ngày còn dài mà.” Y thả lỏng người thư thái, “Nhớ hồi ta còn nhỏ mới lên học trường tư, thường bị đám bạn vây quanh ức hiếp, chính là vì ta khoe khoang mình thông minh, nhưng lại không hiểu được nên dùng trí thông minh đó ở những chỗ như thế nào.” Nghe y nói vậy, tôi lại bắt đầu hoài niệm về cậu bé mười hai tuổi ở huyện Thanh Hà, quật cường và thẳng thắn.
Chương 17: Vượt Khuôn Phép Sẽ Bại Lộ
Sau khi câu chuyện bắt mạch qua sợi chỉ được lưu truyền, Tô Dục cũng ngày càng bận rộn, không ít hậu phi triệu vời y đến chẩn bệnh. Tuy các vị Phi tần nghe qua sự miêu tả của cung nữ, cũng biết được y là một nam nhân tuấn tú. Không nữ nhân nào từng gặp mà không yêu mến y, nhất là khi Hoàng đế đương triều đã ngoài lục tuần, các vị Phi tần đối với y càng thêm ưu ái. Dù không thể nhìn thấy, nhưng cách tấm màn nói một hai câu cũng giải toả được phần nào tâm tư. Trong một khoảng thời gian mà số lần y tiến cung gấp nhiều lần so với tám vị tân Viện phán kia. Vì thế chủ đề châm biếm trong tứ hợp viện đều nhằm vào chế nhạo “Tiểu mặt trắng”[1'>. Nên biết rằng, khuôn mặt trắng ngần của y phải tốn cực nhiều năng lượng ánh sáng mặt trời mới có thể làm đen được, cách châm biếm này thật không tử tế chút nào. [1'> Ý mắng Tô Dục chẳng giỏi giang gì, chỉ có cái vẻ bề ngoài để lấy lòng nữ nhân. Cao viện sử chiếu theo lệ cũ hết lần này đến lần khác áp chế đơn thuốc của Tô Dục. Tô Dục dù là Viện phán dưới tay ông ta, nếu đơn thuốc không đúng, ông ta có quyền tự thay đổi, điều đó thể hiện rõ sự bành trướng của ông ta, những kẻ không biết sẽ cho rằng Cao viện sử y thuật cao minh, rất được lòng các vị nương nương. Tô Dục trước thủ đoạn này của ông ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Mấy vị chủ nhân đó. Chẳng có bệnh tật gì cũng