Đọc truyện ma- Quỷ sai - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Đọc truyện ma- Quỷ sai (xem 2808)

Đọc truyện ma- Quỷ sai

hông đông đúc, mới trở thành kinh đô, tựa như không hề thích hợp với địa vị vô cùng quan trọng của nó. Người đi lại trên đường cũng có vẻ không được tự nhiên, chẳng chút khí thế, so với bá khí “dưới chân Thiên tử đều là quan” của Bắc Kinh sau năm trăm năm, đúng là một trời một vực. Nhưng những điều này lại khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thiết. Tô Dục của hiện tại, rất mực gần gũi, vô cùng thân thuộc. Nữ nhi trên thế gian rất dễ say lòng, quỷ quan cũng không ngoại lệ. Khi mọi sự quan tâm của y đều dành cho tôi, dù y có ngàn vạn dã tâm thì trong mắt tôi vẫn vô cùng đáng yêu, tình vẫn tràn đầy. Dù trong lòng tôi hiểu rõ, y sẽ không chỉ nghị chẩn ở kinh sư, mà cuối cùng còn muốn hòa vào vòng xoáy chốn hoàng cung, con người sẽ thay đổi. Y sẽ trở thành con người như thế nào? Điều này còn chưa biết được. Hôm nay tôi thấy một công công trong cung tiến đến. “Tô Dục, vị công công này đến đây làm gì?” “Có lẽ đợi hai ngày nữa, chờ Hồ đại phu, Chu đại phu hồi phục đôi chút, đám đại phu chúng ta sẽ đi diện kiến Thái tử.” Y chuyển chủ đề, lại quay về với mỹ tửu, “Sau này ta nghị chẩn, sẽ chỉ nhận mỹ tửu, mang về để nuôi sâu rượu là nàng.” “Ta chỉ tham lam một chén thôi.” “Sau này nếu trở về Phụng Dương, ta sẽ mở ‘Tô thị tửu phường’ vì nàng, vừa sưu tầm, vừa nấu mỹ tửu.” Y nhướng cao khóe miệng, tựa như đã thấy trước được tương lai, “Đích thân ta sẽ học nấu rượu, tuy chưa từng nấu, nhưng chỉ cần dốc lòng, nhất định không có việc gì khó.” Mấy ngày tới, sẽ tận mắt chứng kiến sự xa xỉ của hoàng gia, liệu y có còn nghĩ đến tửu phường bé nhỏ ấy nữa không? Nhưng chí ít trong lòng tôi hiện tại cũng ngập tràn cảm giác hạnh phúc thực sự. “Sẽ treo đầy chuông trong hầm rượu của tửu phường, thường xuyên khóa lại, ta nghe thấy tiếng chuông sẽ biết nàng đi lấy rượu, cũng không sợ có trộm vào cuỗm rượu.” Y thực sự đã suy nghĩ nghiêm túc. Y kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa. Chẳng thể thấy dung nhan, ánh mắt của tôi, cho nên thứ yêu thích nhất của y là tay tôi. Tô Dục chăm chú lật qua lật lại bàn tay tôi khiến tôi thấy hoài nghi, nếu có kiếp sau, y liệu có thể dựa vào đôi tay này mà nhận ra tôi? Có mấy nam nhân trên đời này thích được một nữ nhân không nhìn rõ mặt mũi? Tôi không biết, tôi chỉ biết một mình Tô Dục mà thôi. Chỉ vì điểm này, tôi liền mở miệng: “Tô Dục, mắt ta không lớn, là mắt một mí, sống mũi hơi gẫy, môi không căng mọng nhưng cũng chẳng mỏng.” Tôi không biết vào cái đêm của năm trước, y sờ lên mặt tôi có cảm nhận được những điều đó không, dung mạo mà tôi đang miêu tả đó là của khi tôi còn sống. “Ta không xinh, cũng không nổi bật giữa đám đông, thích mặc y sam màu xanh, đi hài màu trắng, tóc dài quá vai một chút sẽ cắt, chỉ để vừa đủ buộc lại như đuôi ngựa mà thôi.” “Ta không hoạt bát, cũng không nhanh mồm nhanh miệng, không chủ động, không nịnh nọt, cũng không thông minh, là một người hay yếu lòng, làm việc do dự không quyết, rụt rè chẳng bộc lộ nổi suy nghĩ của mình.” Tôi dừng lại, lấy hết dũng khí. “Nhưng ta thích chàng, Tô Dục, ta yêu chàng.” Đó là màn tỏ tình của tôi, lần đầu tiên, duy nhất, cảm động lòng người trong vòng bốn mươi năm cuộc đời. Tôi đột nhiên cảm thấy, có thể nói ra được những điều ấy thì dù sau này không còn cơ hội nói ra nữa cũng tốt. Tình yêu đầu, tôi đối với Tô Dục mà nói, là mối tâm tình mơ hồ được đâm chồi nảy lộc trong vòng chục năm, cùng với những dựa dẫm mơ hồ, đây là lần đầu tiên chúng tôi cảm động dựa vào nhau thế này. Tình yêu của chúng tôi thuần khiết, không mang tạp chất, không nhiễm danh lợi thế tục. Thế nhưng, thông thường, khi người ta đang trải nghiệm khoảng thời gian tươi đẹp nhất, lại bị bức đối diện với hiện thực tàn khốc, thì cuối cùng tình yêu sẽ trở thành nỗi tiếc nuối đầy mỹ lệ. Sử thư có chép, Chu Cao Sí tính cách trầm ổn, nho nhã lại nhân ái, chỉ là không thích võ nghệ, nên không được Chu Đệ yêu quý. Tuy nhiên, nhi tử của ông ta lại rất được lòng Hoàng đế Chu Đệ, bởi vậy ông ta mới có thể giữ được ngôi vị Thái tử của mình. Nếu không, rất có khả năng Nhị hoàng tử Chu Cao Hú chiến công hiển hách đã được lập làm Thái tử. Quá trình bái kiến Thái tử giống hệt một như cảnh trong một bộ phim lịch sử, vô cùng nhàm chán. Chu Cao Sí đúng là béo tốt, hai tên thái giám phải dìu đỡ đi trên đường, nhưng mặt mũi từ ái, quý khí có dư, duy chỉ thiếu bá khí của Thái tử đương triều. Khi Tô Dục cùng tám vị danh y khác quỳ trước mặt ông ta, tôi mơ hồ ẩn thân bên cạnh Chu Cao Sí, chăm chú nhìn Tô Dục lần đầu tiên cong tấm lưng cao ngạo trước thân phận quyền quý hoàng gia, trong lòng thầm cảm thán. Thái tử chỉ là triệu kiến theo lệ, việc sắp xếp cho đám thái y đều do Viện sử tối cao của Thái y viện, Cao viện sử. Xem ra Cao viện sử tuy đã quá ngũ tuần, nhưng cơ thể được chăm nom rất tốt, mặt mũi hồng hào, đôi mắt nhỏ, không phải là một nhân vật tầm thường. Cao viện sử vừa tới liền giao giảng suốt mấy canh giờ về quy định của Thái y viện, giọng điệu chầm chậm đều đều, càng nghe càng khiến người ta không thoải mái. Huống hồ, ông ta còn ngồi ở chỗ của mình, để tất cả các Viện phán mới nhậm chức đứng hầu nghe. Mấy vị thái y đều vô cùng bất mãn, nhưng vẫn cố kiềm chế làm bộ khiêm nhường cung kính. Tô Dục sắc mặt vẫn điềm nhiên, không hề bộc lộ cảm xúc. Tôi lén đến bên cạnh, chạm tay lên tay y, ngón tay y khẽ động, ánh mắt hiền hòa đôi chút. Cũng thật không uổng phí, mấy tháng này tôi thường xuyên thi triển pháp thuật, nên thuật ẩn thân đã vượt hẳn so với trước đây, có thể duy trì được trong một khoảng thời gian dài. “Ai là Tô Dục?” Cao viện sử đột nhiên cao giọng hỏi Tô Dục khiến tôi giật thót mình, chỉ sợ thuật ẩn hình của mình bị phát hiện. Tô Dục tiến lên trước một bước. “Hồi Viện sử đại nhân, hạ quan là Tô Dục.” “Mấy ngày nay bản quan đi lại trên phố từng nghe về đại phu nổi danh mang tên Tô Dục hay đi nghị chẩn.” Ông ta rút từ trong túi ra một đơn thuốc, “Đây là đơn thuốc của ngươi?” “Đúng là của hạ quan.” Trên đó có con dấu của Tô Dục, độc nhất vô nhị không lẫn vào đâu được. Con mắt ti hí như ngủ gật của Cao viện sử lướt từ trên đơn thuốc sang đến mặt Tô Dục, thoáng chút kinh ngạc, có lẽ là không ngờ Tô Dục lại trẻ như vậy. “Đơn thuốc này kê rất quy củ, có cả phần trống để ghi ý kiến bàn luận thương thảo.” Ông ta dừng lại một chút, nhìn đơn thuốc lắc đầu, “Ngươi tuổi còn trẻ, trình độ như thế đã xem như tuyệt đỉnh, sau này đi theo ta, chăm chỉ học hành cho tử tế.” “Tạ Viện sử đại nhân.” Y cúi mặt xuống. Dù không nhìn kỹ, nhưng tôi vẫn có thể thấy được nụ cười trào phúng đã sớm ngập trong mắt y. Sự vụ của Thái y viện nghiêm túc mà nói không quá phức tạp, gần đây cũng trời yên biển lặng chẳng có gì thái quá. Thỉnh thoảng Tô Dục cũng được Viện sử vời tới dạy dỗ một phen, không ngoài y lý của mấy trăm năm về trước. Đừng thấy Tô Dục lần nào như vậy cũng tỏ vẻ không xem trọng mà đánh giá, kỳ thực y đã sớm khắc cốt ghi tâm rồi. Mặt khác, tàng thư các của Thái y viện cực kỳ phong phú. Những thứ Tô Dục đọc đều là trước tác y học nổi danh trong lịch sử, có rất nhiều viện dẫn kinh điển. Vì thế y rất hào hứng với đám tàn quyển, độc bản bị thiếu khuyết do thời

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cứ ngỡ vợ về được nhà mình là điều may mắn …

Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

Đêm tân hôn chồng muốn giữ lại trong trắng để vợ còn đi lấy chồng…