Đọc truyện ma- Quỷ sai - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Quỷ sai (xem 2801)

Đọc truyện ma- Quỷ sai

điều gì, y cũng nói thẳng không giấu giếm, tôi ngược lại cũng giảm thiểu được không ít hoài nghi. Trên đường đi, cứ sau mỗi lần nghỉ ngơi gấp gáp, đoàn người lại vội vã lên đường. Tô Dục luôn là người tất bật nhất, vừa đến quán trọ, y lập tức đi một vòng quanh trấn, thăm khám, chẩn bệnh cho đám ăn mày ven đường, giữa đêm tối, châm đuốc viết đơn thuốc. Sau khi hạ nét bút cuối cùng, Tô Dục giao đơn thuốc cho tên ăn mày bên cạnh người bệnh, dặn dò: “Nếu thực sự muốn cứu mạng của hắn, hãy đem tiền đi mua thuốc này, chỉ cần là thuốc thật, Tô Dục ta bảo đảm sau hai tháng, bệnh sẽ hết.” “Trước đây ngươi cũng xem bệnh không công như vậy ư?” Hứa đại phu, cũng là một danh y, đứng sau Tô Dục một đoạn đường, hiếu kỳ hỏi với. Tô Dục quay đầu nhìn lão y sư tuổi ngoại tứ tuần, “Đúng vậy, trước đây ở huyện Phụng Dương tại hạ đều làm như vậy, mấy ngày không ra ngoài nghị chẩn là cảm thấy toàn thân bứt rứt.” Tôi nghe xong, lập tức thấy kỳ lạ. Chẳng phải y đối với người bệnh chỉ có tình thương như với con kiến thôi sao, vậy hà tất phải chẩn bệnh làm phúc dọc đường như thế? “Hả, trước đây ngươi cũng từng? Bắt đầu từ khi nào?” Hứa đại phu tròn mắt thầm đánh giá Tô Dục. Tên tiểu tử này, tuổi đời còn trẻ, trước đây từng nghị chẩn, thì có thể là bao lâu? “Khoảng bốn, năm năm về trước.” Tô Dục quỳ xuống bên cạnh một người ăn mày đang kêu than đau đớn, kiểm tra vết thương đã bắt đầu lở loét trên chân hắn. Đây là ngoại thương, cần phải bôi thuốc, trên mình y cũng có thuốc trị thương, liền lấy ra bôi cho người ăn mày, sau đó lại kê đơn thuốc, miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hình dáng của thảo dược, dặn dò người bên cạnh sau khi trời sáng, lên núi hái thuốc. Tô Dục cũng chỉ lúc này mới có chút nhẫn nại thôi, chứ nếu bảo y nói lại lần nữa, e rằng dù phụ thân y cũng không thể ra lệnh. Hứa đại phu không hiểu được nguyên do, nên sắc mặt bớt dần vẻ khinh miệt, thay vào đó là vẻ tán thưởng của bậc tiền bối đối với kẻ hậu sinh. “Nếu hết thảy đại phu trong thiên hạ đều thiện tâm như Tô đại phu, vậy thì bên đường sẽ chẳng còn xác chết phơi thây nữa.” “Hứa đại phu quá khen rồi, tại hạ chỉ làm đúng chức phận mà thôi.” Chẳng biết vô tình hay hữu ý, y nháy mắt với tôi. Mấy ngày này tôi thờ ơ lạnh nhạt, hẳn y cũng cảm nhận được điều đó. Đối với y mà nói, nghị chẩn chỉ là việc nằm trong lòng bàn tay, nếu có thể an ủi sự bất mãn của tôi, dẫu sao cũng chẳng phải việc gì quá khó. Dù sao khoe y thuật ở chỗ này, đã trở thành một loại kỹ xảo, y lại có cơ hội gặp những bệnh lạ mà nhiều khi muốn tìm cũng chẳng được. Tôi nhìn dáng vẻ người ăn mày kia cảm động cầm đơn thuốc, thực sự cũng thấy có chút an ủi. Phía dưới đơn thuốc còn đóng ấn chương của Tô Dục, y luôn mang theo nó bên mình. Nhớ đến trước đây khi trao đổi với y một chút tri thức về cách chào hàng, quảng bá sản phẩm, tôi từng hỏi y muốn quảng bá Hồi Xuân đường như thế nào. Sau khi suy nghĩ giây lát, y điềm đạm đáp, tại sao phải để người khác nhớ đến Hồi Xuân đường? Chỉ cần nhớ đến hai chữ Tô Dục là được rồi. Vì thế trên ấn chương này, trước nay chỉ có hai chữ “Tô Dục”. Thoáng chốc, đơn thuốc này không chỉ xuất hiện ở gần Phụng Dương, mà dọc đường tới tận kinh đô, đâu đâu cũng có. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng hình, là Tiểu Thiến. Cô nàng tiến đến huých vào khuỷu tay tôi: “Thất Thất, có chuyện lớn rồi, chúng ta cùng đi xem đi.” Chưa đợi tôi hỏi rõ ràng, cô nàng đã lập tức kéo tôi di chuyển, Tô Dục và bóng dáng Hứa đại phu dần trở nên mơ hồ. Được xem cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy, thực ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhất lại là đại sự do Tiếu Thiến ca tụng, độ tin cậy chắc chắn phải giảm đến bảy, tám mươi phần trăm, vì thế nhiều nhặn lắm, cũng chỉ được tính là chuyện mới mẻ nào đó mà thôi. Nhưng cũng phải khen ngợi động tác nhanh nhạy của Tiểu Thiến, nhờ đó tôi và cô nàng mới có thể thấy được toàn bộ sự việc này. Chuyện nên được bắt đầu từ Nhàn Thục. Bốn năm trước, Nhàn Thục từng được điều đến thế kỷ Hai mươi mốt để định hồn, với mong muốn thay đổi môi trường sống, đồng thời mở rộng nhãn giới, tận mắt chứng kiến những thứ mới mẻ chúng tôi thường nhắc. Cũng không biết vì Hồng Kông quá hỗn loạn, hay do Nhàn Thục quá yếu gan. Khi gặp phải vụ huyết án thi thể tan tành trăm mảnh, Nhàn Thục cố gắng nhẫn nhịn trăm chiều đứng một bên lén quan sát tên sát nhân cuồng loạn nửa ngày trời, rất lâu sau mới thấy người bị hại ngừng thở để tiến tới định hồn. Nhưng, việc đó cô nàng còn chịu được, chứ đến sau này, khi hàng loạt cái chết của tử hồn trong mấy tháng đều do hắc bang cừu sát, đồng tính phạm án, đầu độc đến chết…, cô ấy bị bức tới hoảng loạn, chỉ hận một nỗi không thể ngay tức khắc lặng lẽ trở về triều Minh. Tôi và Tiểu Thiến vốn đến từ thế kỷ Hai mươi mốt, bản thân cũng không thể quay lại đó định hồn được. Khi ấy Nhàn Thục còn chưa trở thành người nhà của tướng công Lâm Thành, nên chỉ có thể lén đi đút lót Quỷ sứ Tiểu Tưởng, lại nhờ vả Tiểu Huyền Tử suốt ngày chỉ ngồi hưởng phúc chốn hoàng cung tạm thời trao đổi năm năm, thay cô nàng đến thời hiện đại. Tiểu Huyền Tử vô cùng nghĩa khí, lập tức nhận lời. Thế rồi, chính Nhàn Thục lại để xảy ra sơ suất khi định hồn tại triều Minh. Chỉ nên trách cô ấy nhát gan. Đối phương chết trước mặt hồng y tả tơi, thất khiếu trào máu, toàn thân hằn vết roi, vô cùng thảm thương, khiến khi định hồn, cô ấy không cứng tay, hồn kia nhân cơ hội chạy thoát, trở thành một tử hồn phiêu đãng khắp thế gian. Chuyện này vốn chẳng phải chuyện gì to tát, sau khi chúng tôi an ủi Nhàn Thục, liền bảo cô ấy báo cáo lên trên, để cấp trên phái Quỷ tốt quỷ quan chuyên bắt tử hồn đi là được. Dẫu sao mỗi ngày có thêm hàng ngàn vạn tử hồn, mọi người sơ hở cũng chẳng phải có mưu đồ, Nhàn Thục chết cũng chết rồi, còn có thể xử phạt thế nào chứ? Tôi nhận ra việc trừng phạt quỷ quan sai phạm dưới địa phủ rất nhẹ nhàng, có thể vì nếu bức ép quá mức, tỷ lệ Quỷ sai bỏ nghề sẽ tăng cao. Lệ quỷ[2'> hồng y quả là cực kỳ nhẫn nại, Quỷ tốt mai phục bên cạnh người hại chết cô ta hơn tháng trời vẫn không thấy có động tĩnh gì. Ngược lại lệ quỷ này còn luôn dương đông kích tây, làm không ít chuyện quấy nhiễu dọa dẫm bách tính. [2'> Lệ quỷ là một loại quỷ vô cùng lợi hại, do oán khí quá nặng mà không thể đầu thai, ở lại nhân gian cho tới khi hoàn thành tâm nguyện, tiêu trừ mọi oán khí mới có thể siêu thoát. Thời gian lâu dần, Quỷ tốt cũng không còn nhiệt huyết nữa, liền báo cho Quỷ sứ Tiểu Tưởng, bất cứ khi nào thấy nguyên nhân cái chết là: “Bị lệ quỷ hại chết”, gã sẽ lại đến bắt. Tôi hỏi Tiểu Thiến: “Như thế cũng được hả?” Đây chẳng phải là làm việc tiêu cực, lười nhác sao? Tiểu Thiến đáp: “Nothing is impossible[3'>.” Đợi khi tôi toát mồ hôi hột, cô nàng mới nói: “Số lượng Quỷ tốt khá ít ỏi, không thể ôm cây đợi thỏ mãi như thế được, chỉ cần trước khi người bị hại chết, Quỷ sai thông báo cho Quỷ tốt bắt lệ quỷ, như thế trên sổ sinh tử, tên người bị hại tự nhiên sẽ biến mất.” [3'> Không có gì là không thể. Chuyện này lần đầu tiên tôi nghe thấy, tên trên sổ sinh tử sẽ biến mất? Đến hôm đó, trên sổ sinh tử xuất hiện nguyên nhân cái chết “Bị lệ quỷ hại chết”, Tiểu Tưởng liề

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sau 3 năm chăm sóc chồng sống thực vật, mẹ chồng vờ rủ tôi uống rượu rồi mở cửa cho người đàn ông ấy vào

Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Đêm nào con cũng quấy chồng chửi vợ là: ”Mẹ không biết chăm con!” nhưng rồi bật khóc khi vợ kéo áo để lộ thứ này

Khám phá bước ngoặt cuộc đời khiến 12 cung hoàng đạo thay đổi