buông tay, nghe thấy những lời đó thì tất thẩy mọi người ai ai cũng lạnh gáy và tin rằng có chuyện gì đó không hay đang thực sự xảy ra. Mọi người còn đang đứng đó im lặng suy ngẫm, bất chợt tiếng bà Thoa khóc lóc mới vang vọng: – Ông chủ ơi … vậy là hết rồi … nghiệp chướng rồi ông ơi … huhuhu Mấy người nghe thấy vậy thì thấy lạ lắm, mấy người con thì bắt đầu nóng mặt định tiến tới chửi cho bà ta một trận thì may thay có con nhỏ cháu của ông Tú, con Minh nó chạy lại đỡ bà Thoa và đưa bà ta về nhà trước. Người nhà ông Tú liếc mắt nhìn theo bà Thoa được đưa đi, bà ta vừa đi vừa khóc lóc: – Bà chủ ơi … bà về mà coi này … nhà này gặp nghiệp chướng rồi … huhuhuhu … bà chủ ơi …. Khi đã trôn cất ông Tú xong, mọi người tập chung ở nhà. Mấy người con trai ông bây giờ mới bắt đầu bàn bạc về việc chia gia tài, đồng thời họ cố tìm hiểu coi coi có chuyện gì đã xảy ra. Người con trai thứ của ông Tú như nhớ tới bà Thoa, thế là hắn ta đề cử việc cho bà Thoa tiền và tống cổ bà ta đi. Những người con trai khác đều tán thành ý kiến, và họ đồng ý rằng sau khi dỗ một trăm ngày ông Tú xong sẽ tống cổ bà Thoa đi. Nhỏ Minh nghe lén được điều đó, nó chạy xuống bếp nơi bà Thoa đang ngồi khóc, nhỏ nói trong nước mắt: – Bà ơi… mấy bác sắp đuổi bà đi rồi… Bà Thoa ôm lấy nó vào lòng, bà ta nói trong nước mắt: – Điều đó bà không lo … bà chỉ lo cho vận hạn của dòng họ Ngô mà thôi cháu ạ… Chẳng là ba mẹ nhỏ Minh này sống ở đây làm nghề ruộng, nhỏ được bà Thoa chăm nom từ bé nên Minh quý bà Thoa và bà Thoa cũng quý nhỏ lắm. Tuy nhiên nhỏ Minh đã mắc phải số phận y như cô Hoa của nó, đó là phải lòng một tràng trai bên dòng họ Hoàng. Cũng chính vì cái tình yêu bị cho là ngang trái này mà Minh thường xuyên bị bố mẹ, hay như người nhà la mắng, và gây khó khăn mỗi khi cô lén lút đi gặp Tiến. Nói về Tiến thì cậu ta là một tràng trai ngoan ngoãn, có học, và đương nhiên cậu ta cũng bị gia đình mình ngăn cấm không cho qua lại với cả Minh. Thế nhưng dù có bị cản trở hay ngăn cấm đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì đôi trai gái này vẫn yêu nhau say đắm và tìm đủ mọi cách để được ở bên nhau. Mấy người con trai của ông Tú đang ngồi bàn bạc nhau coi coi sẽ tổ chức cúng tuần, cúng 49, và cúng 100 ngày ra sao thì vợ của thằng con trai thứ hai hớt hải chạy vô hỏi: – Có ai nhìn thấy con Hiền nhà tôi đâu không? Mấy người ngồi đó lúc này mới ngơ ngác mà quay ra hỏi nhau coi coi có thấy con nhỏ đó đâu không. Người con trai thứ hai lúc này vẫn ngồi điềm tĩnh mà nói vọng ra: – Em thử đi hỏi xung quanh coi, biết đâu nó chơi đâu đó loanh quanh với mấy đứa bạn nó thì sao? Lúc nãy anh vẫn thấy nó đi theo ra đến ruộng cơ mà? Trên mặt người vợ lúc này mới toát lên một vẻ lo lắng, thế rồi bà ta quay đầu đi xuống gian nhà khác để hỏi, vừa đi bà vừa nói: – Anh chả bao giờ quan tâm gì tới con cái cả. Người vợ hoảng loạng chạy đi tìm con, hết từ đầu làng cho tới cuối làng. Chẳng bao lâu sau, toàn bọ người nhà dòng họ Ngô cũng đã đổ xo đi tìm vì có lẽ như con Hiền thực sự đã bốc khói biến mất. Cả ngày hôm đó mọi người nháo nhác đi tìm con nhóc khắp cả làng, cho đến lúc trời gần tối mà vẫn không thấy nó đâu, một số người lúc này đã liên lạc với cơ quan chức năng để tìm kiếm và điều trà. Thế nhưng chỉ sau hai ngày giời lùng sục khắp làng và những vùng lân cận mà vẫn không thấy Hiền đâu, mọi người dường như đã mất dần đi hy vọng và họ tin rằng có lẽ con nhỏ này chơi ở bên cạnh cái hồ nước và không chừng nó đã xảy trân và ngã xuống hồ rồi. Thế nhưng cái giả thiết đó thì không thể, vì đã có mấy thanh niên trong làng ngụp lặn xuống để mò xác con Hiền mà không thấy, tuy rằng cái hồ này cũng khá là sâu nhưng những thanh niên lặn xuống dưới cam đoan rằng không có cái xác nào ở dưới đó cả. Có một số người khác thì đặt ra giả thiết rằng con nhỏ này bị bắt cóc, thế nhưng ngôi làng này từ trước đến nay chưa hề có trường hợp nào như vậy. Thêm vào đó là còn đang tang ông Tú nên rất đồng người trong dòng họ có mặt ở làng, thử hỏi làm sao mà bắt cóc được. Tối hôm đó mọi người buồn bã quay về nhà của ông Tú, lúc này người con trai thứ hai mới để ý tới bà Thoa. Hắn ta để ý rằng bà Thoa khóc suốt từ lúc về tới giờ, và bà ta cũng đi tìm kiếm con gái mình kinh lắm. Thế nhưng hắn ta cứ nghe thấy bà Thoa lẩm bẩm cái gì mà “vậy là xong rồi… đã bắt đầu rồi”. Nghĩ đến đây, người con trai thứ hai vội tiến lại túm cổ áo bà Thoa trước sự trứng kiến của bao nhiêu người mà nói: – Bà nói đi! Con tôi đâu?! Chắc chắn bà biết con tôi ở đâu mà? Bà Thoa vẫn khóc lóc sụt sùi mà nói: – Cháu nó … cháu nó chắc chắn đã chết rồi… Người con trai thứ hai này như điên tiết tính đánh bà Thoa thì may thay có mấy người khác vào can ngăn và gỡ ra kịp thời. Bà Thoa ngồi đó khóc lóc, bà nói: – Tôi nghĩ cháu nó … cháu nó đã chết đuối rồi… Lúc này mọi người mới bàn tán sôn sao, mẹ của Hiền hỏi giọng nghẹn ngào: – Không lẽ … không lẽ bà nhìn thấy con tôi ngã xuống hồ … Bà Thoa lắc đầu nhìn bà ta mà nói: – Không phải vậy … mà chỉ là … tôi tin như vậy… Một người khác trong họ lên tiếng: – Nhưng mà có mấy người đã lặn xuống tìm xác rồi cơ mà? Nếu cháu nó bị chết đuối thì phải tìm thấy xác chứ? Bà Thoa chỉ ngước mắt nhìn người đó, thế rồi bà lắc đầu miệng lẩm bẩm “Chắc chắn là cháu nó chết đuối mà”. Một người khác lại nói thêm vào: – Nếu đúng là chết đuối thì tầm ba bốn ngày sau là xác phải nổi lên rồi, nếu đúng vậy chúng ta cứ đợi đến cuối tuần coi sao. Bà Thoa nghe người này nói chỉ khẽ đứng lên, đi về phía căn nhà nhỏ gần bếp nơi bà sống vừa đi bà vừa nói: – Cháu nó chết đuối ở hồ … nhưng mà xác của nó sẽ không nổi lên đâu mà … sẽ không nổi lên đâu. Phần 3: Cúng 100 Ngày. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, 3 ngày rồi một tuần. Người nhà của con Hiền vẫn ra sức tìm kiếm nó, thế nhưng mà hy vọng của họ cũng càng ngày càng tắt lịm dần. Khi ngày thứ ba trôi qua, tính kể từ ngày con nhỏ mất tích, người nhà nó đã lóe lên một tia hy vọng sáng lòa khi mà họ không thấy xác con nhỏ nổi lên. Mọi người đã ra sức tìm kiếm, thế nhưng vẫn không thấy kết quả gì. Sang đến tuần thứ hai thì mọi người đã thưc sự chán nản và không còn một chút hy vọng gì rằng Hiền còn sống sót cả. Hai vợ chồng người con thứ hai thực sự buồn bã, bà mẹ thì đã khóc hết nước mắt, còn người bố thì ngay sau ngày thứ năm cứ im ỉm không nói năng gì. Còn về phần bà Thoa thì sao? Người nhà tuy là bận bịu đi tìm kiếm con nhóc như vậy nhưng chỉ đến ngày thứ ba, khi mà họ không thấy xác của con nhỏ nổi lên, họ bắt đầu để ý tới bà Thoa. Người nhà họ Ngô thấy lạ là tại sao bà Thoa không hề đi tìm kiếm con Hiền mà cứ lủi thủi ở só bếp mà khóc lóc. Có đêm mấy người trong họ này đi tìm con Hiền về muộn, họ nghe thấy tiếng bà Thoa khóc thút thít như thương tiếc cho con nhỏ đó lắm. Thế rồi chiều tối hôm đó, cả hai vợ chồng người con thứ hai mới tiến xuống bếp, nơi mà bà Thoa vẫn ở. Họ quỳ xuống trước mặt bà Thoa mà khóc lóc, người vợ nói: – Bà ơi … bà có biết con Hiền ở đâu không? Bà làm ơn cho chúng cháu biết với bà ơi … huhuhuhuhu Bà Thoa lúc này hai hàng nước mắt cũng tuôn trào, bà ta đáp: – Con Hiền vẫn ở dưới hồ chứ nó có đi đâu đâu… Người chồn