Đọc truyện ma- Nghiệp Chướng - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Nghiệp Chướng (xem 740)

Đọc truyện ma- Nghiệp Chướng

hình sẽ đánh cho chúng tan hồn phách. Bà Thoa nghe thấy vậy bèn hỏi: – Nhưng … nhưng như vậy không phải là đi ngược lại với ý nghĩa của đạo Phật hay sao ạ? Sư Trúc nhìn bà Thoa đáp: – Mô phật, đức phật từ bi là thế, nhưng không có nghĩa là chúng ta phải quay lưng lại và chịu thua với cái ác. Bà Thoa như hiểu ra chân lý cũng không nói gì thêm, sư Trúc nói tiếp: – Bây giờ ngoài hai nữ thí chủ Thoa và Huệ ở lại, những người còn lại của nhà họ Ngô hãy tạm lánh đi đêm nay để bảo toàn tính mạng. Nói xong sư Trúc lấy trong ống tay áo ra một cuộn chỉ đỏ, thế rồi sư Trúc buộc vào tay mỗi người một đoạn trừ bà Thoa và Huệ ra. Mọi người được buộc chỉ đỏ xong cũng rủ nhàu lánh tạm đi nơi khác và họ hẹn sáng mai sẽ quay lại. Lúc moi người đi khỏi, sư Trúc mới nói với bà Thoa: – Thậm chí bần tăng cần hai người ở lại đây vì nữ thí chủ Huệ đây chính là quý nhân cao số, cần có nữ thí chủ ở lại để trấn áp vong quỷ phụ đường tăng. Nhỏ Huệ quay qua nhìn bà Thoa như không hiểu, thế rồi sư Trúc nói: – Còn bà là người có duyên với cửa phật, bần tăng muốn bà ở bên cạnh nữ thí chủ Huệ để bảo vệ cô ta. Bà hãy ngồi tụng niệm kinh Quan Thế Âm Bồ Tát, để bảo vệ nữ thí chủ Huệ. Và tuyệt đối nhớ rằng, rù có chuyện gì cũng không được phép mở cửa. Bà Thoa và nhỏ Huệ nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu. Thế rồi sư Trúc bảo hai người cứ về gian nhà bên phải mà nghỉ ngơi, đợi cho hiệu lệnh của sư Trúc thì hãy đóng cửa lại. Bà Thoa và nhỏ Huệ tiến về gian nhà bên phải ngồi đợi trước thềm, họ nhìn qua thì thấy sư Trúc vẫn đang ngồi thiền. Đến gần mười giờ, sư Trúc đứng dậy tay cầm gậy nhìn về phía bà Thoa đang ngồi trước thềm. Bà Thoa như hiểu ý đã đến giờ, bà đứng lên đi vào nhà và đóng cửa lại cài then chắc chắn. Lúc này sư Trúc mới vô trong gian nhà chính và đóng cửa. Hoa nằm trên bàn không nhúc nhích, khi thấy sư Trúc đi vào thi im bặt không còn kêu gọi người nhà nữa. Cả bà Thoa và nhỏ Huệ ngồi trong nhà mà hồi hộp chờ đợi. Bỗng nhiên từ gian nhà chính phát ra tiếng Hoa khóc lóc van xin đủ thứ khiến cho bà Thoa và nhỏ Huệ cám thấy bứt rứt vô cùng. Bà Thoa như nhớ lời sư Trúc, bà Thoa bắt đầu ngồi xếp trân trên giường, chấp hai tay và bắt đầu tụng kinh Quan Thế Âm. Tiếng khóc van xin của Hoa bống ngưng hẳn, thay vào đó là tiếng chửi bới. Thế rồi vang lên là những tiếng gậy tre quất nghe “vun vút” và “chan chát” rõ mồn một. Bà Thoa ngồi nghe tiếng gậy tre nện xuống mà cứ hình dung hình ảnh sư Trúc đánh Hoa khiến bà rối bời, phải khó khăn lắm bà mới trấn tĩnh lại và tụng kinh được. Độ nửa tiếng thì bốn bề im lặng, nhỏ Huệ ngồi cạnh bà Thoa mặt sợ sệt. Bỗng nhiên cánh cửa phòng của hai người rung lên ầm ầm, từ bên ngoài là tiếng ông Tú: – Hai đứa bay mở cửa ra mau, thằng thầy chùa nó đánh đập tao ghê quá!!! Mau cứu tao với!!! Nhỏ Huệ nghe thấy người ở ngoài tự xưng là ông Tú thì dựng hết cả tóc gáy ngồi sát vào bà Thoa. Bà Thoa như biết đó là vong quỷ giả mạo, vẫn thản nhiên ngồi tụng niệm kinh văn. Tiếng đập cửa và tiếng kêu cứ vang lên tầm gần một phút là biến mất. Một lát sau, cách cửa lại rung lên, lần này người bên ngoài là Hoa cầu cứu: – Bà ơi! Mở cửa cho con! Nhà sư kia giở trò đồi bại! Hãy cứu con với! huhuhuhuhu! Cả bà Thoa và Huệ nghe đến đây thị chột dạ lo lắng vô cùng, bên ngoài là tiếng Hoa khóc thút thít van xin được cho vào. Bà Thoa cố trấn tĩnh bản thân mà nói: – Sứ Trúc là người đức cao vọng trọng, tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Hoa cất tiếng gào khóc bên ngoài thảm thiết hơn nữa, cô ta đập cửa ầm ầm mà nói: – Nhưng vị sư này còn đánh đập con đau quá! Bà mau mở cửa cho con! Huệ! Huệ ơi!… mở cửa cho chị…! Lúc đầu nhỏ Huệ định lao ra thì bị bà Thoa kéo tay ngắn lại. Nhỏ Huệ nói nhỏ: – Nhỡ là chị ý thật thì sao hả bà… Bà Thoa chừng mắt nhìn nó, lúc này Hoa bên ngoài như nghe thấy câu hỏi đó vội hét lớn: – Chính là chị đây mà em! Chị là chị Hoa của em đây! Bà Thoa nói lớn vọng ra: – Con hãy chịu khó, để sư Trúc giúp con đánh đuổi hai con vong quỷ kia đi! Thay cho câu trả lời, là tiếng Hoa gào thét tức giận đến inh tai nhức óc, kèm theo đó là tiếng đập cửa với tiếng cào cửa. Nhỏ Huệ như nhận ra đây quả đúng không phải là chị mình thì nó run rẩy chèo lại lên giường nấp sau lưng bà Thoa, còn bà Thoa thì vẫn điềm tĩnh tiếp tục tụng niệm kinh văn. Chỉ một lúc sau là bốn bề lại yên lặng. Thế rồi tầm bốn giờ sáng, tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng lần này có vẻ như là tiếng gõ của của người sống. Bà Thoa nói vọng ra: – Là ai? Tiếng sư Trúc bên ngoài vọng vào: – Là bần tăng đây, bần tăng bị cho vong quỷ làm trọng thương, thí .. thí chủ hãy mở cửa cho bần tăng vào với? Nhỏ Huệ nghe thấy đó là sư Trúc thì nó vội tiến tới định mở cửa nhưng một lần nữa bà Thoa đã ngăn nó lại. Bên ngoài vẫn là sư Trúc gõ cửa giọng yếu ớt: – Bần tăng van xin hai vị thí chủ hãy mở cửa cho bần tăng … không có bần tăng sắp lâm nguy rồi … Nhỏ Huệ nhìn bà Thoa vẻ mặt thúc giục, nhưng bà Thoa vẫn nghiêm nghị nhìn nó. Thế rồi bà Thoa kéo con nhỏ Huệ ngồi lại lên giường. Mặc cho sư Trúc cứ gõ cửa với cầu cứu bên ngoài. Được độ mấy phút thì bốn bề lại yên ắng trở lại, nhỏ Huệ và bà Thoa ngồi trên giường có lắng tai nghe coi coi có động tĩnh gì không. Sáng hôm sau, khi bà Thoa và nhỏ Huệ mở cửa bước ra thì họ đã thấy cửa gian nhà chính mở rộng. hai người hồi hộp bước vào thì thấy chỉ có mỗi mình Hoa đang dọn lại bàn thờ. Nhỏ Huệ lớn tiếng gọi: – Chị Hoa! Hoa giật mình quạy lại nhìn Huệ nói: – Con nhỏ này, làm chị giật mình. Thế rồi Huệ chạy lại ôm chầm lấy Hoa mà khóc, Hoa thì không hiểu chuyện gì xảy ra. Bà Thoa lúc này mới hỏi: – Sư Trúc đâu rồi con? Hoa nhìn bà Thoa ngơ ngác hỏi: – Sư Trúc nào cơ hả bà? Bà Thoa cảm thây lạ lẫm lắm, thế rồi bà ta hỏi coi Hoa có nhớ gì không thì Hoa kể là cô có cảm giác như mình mới ngủ dậy sau một giấc ngủ dài lắm. Khi dậy thì cô thấy mình đang nằm ở gian chính nhà thở tổ một mình. Cô định đi kiếm mọi người nhưng khi nhìn lên bàn thở tổ thì thấy mọi thứ bị xô lệch đổ hết nên cô dọn dẹp luôn. Bà Thoa nghe thấy vậy thì nghĩ rằng không lẽ sư Trúc sau khi xong việc đã bỏ đi từ sớm. Nghĩ đến đây bà nhìn lên hai bên góc tường nơi dán bùa thì không thấy lá bùa đó đâu cả. Còn đang thấy lạ lẵm lắm thì cũng là lúc người nhà họ Ngô quay lại, chồng Hoa thấy Hoa khỏe mạnh thì mừng rỡ mà ôm chặt lấy cô. Mọi người vô cùng vui mừng và hỏi thăm Hoa. Thế nhưng tuyệt đối không ai biết sư Trúc đã bỏ đi từ lúc nào, khi bà Thoa họi mọi người còn sợi chỉ đỏ không thì mọi người bảo sáng dậy đã thấy chỉ đỏ biến mất rồi. Cũng kể từ đó mà dòng họ Ngô lại yên bình trở lại, mọi người quyết định chung tiền và xây cho người con trai cả một nấm mộ ngay tại vườn sau luôn. Thếm vào đó dòng họ Ngô đã bỏ hẳn nghề vải và chuyển qua làm ruộng. Bà Thoa thì như nhớ tới công ơn của cụ Lộc, bà bảo nhà họ Ngô hỏi tìm cho ra nơi người ta trôn cụ để được đưa ảnh cụ về để thờ cúng ngay tại bàn thờ tổ. Thêm vào đó, bà Thoa cũng bảo nhà họ Ngô làm lễ ra cúng kiến ven hồ cho vong nữ ngày nào và lập hẳn một miếu cô ở đó để cho vong nữ có nơi yên nghỉ hẳn hoi và được người ta đến cúng bái cho đàng hoàng. Người nhà họ Ngô đồng thời cũng đi lại lên ngôi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 15/03/2017 Thứ Tư ngày của 12 cung hoàng đạo

Đọc Chuyện Của Bun

Truyện Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ