Đọc truyện ma- Nghiệp Chướng - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Nghiệp Chướng (xem 739)

Đọc truyện ma- Nghiệp Chướng

i người vẫn đứng đó nín thở nhìn hai con chó từ từ đi ra khỏi nhà, lúc này bà Thoa nghĩ thầm trong đầu “cụ Lộc”. Khi hai con chó đã đi khỏi, cả hai người mới trèo lại lên sập ngồi, thế nhưng không ai nói với ai câu gì. Tới tầm năm giờ sáng, do là mùa đông nên trời còn tối mịt mù, bà Thoa nghe thấy tiếng “ăng ẳng” rên lên be bé thì bà lao ngay ra cửa nhòm qua khe, bà Thoa không cầm nổi nước mắt khi thấy con vàng đang cắn vào cổ con mực mà lôi nó từng bước về lại vào sân. Khi tới được giữa sân, con vàng nhả con mực ra thế rồi bản thân nó cũng đổ gục người xuống sân, đầu hướng thẳng về gian nhà chính nơi bà Thoa đang đứng nhòm. Thấy rằng thời cơ đã đến, bà Thao chạy lại lôi con nhỏ Huệ dậy đồng thời với gói đồ đã có sẵn mấy thứ mà cụ Lộc đưa. Hai người mở cửa lao về phía chiếc xe máy, con nhỏ Huệ ra đến sân thì nó nhìn thấy xác hai con chó thì nó như khựu xuống. Xác con mực nhìn qua thì có vẻ như toàn bộ khớp xương của nó đã bị trật ra ngoài, còn con vàng thì máu đỏ cứ ứa ra từ miệng. Huệ ngồi đó bật khóc, cô run rẩy nói: – Mực ơi … vàng ơi … Bà Thoa thấy vậy thì vội kéo nó đứng lên và giục: – Mau đi thôi cháu ơi … nếu không là không kịp đâu… Thế rồi bà Thoa lôi con Huệ ra chỗ để xe máy. Hai người ngồi trên xe và lao đi. Bà Thoa ngồi trên xe mở bản đồ và chỉ đường cho con Huệ chạy, trên mặt hai người bây giờ vẫn ướt đẫm lệ vì khóc thương cho hai con chó sấu xố và cụ Lộc.

Bà Thoa và nhỏ Huệ lại xe mãi, theo như bản đồ chỉ dẫn của cụ Lộc thì phải đến gần đến tám giờ sáng họ mới tới được chân ngọn núi đó. bà Thoa bảo nhỏ Huệ: – Đường đến đây thì dễ đi rồi, cháu cứ đi thẳng một con đường men lên núi là sẽ gặp được nhà của ông Trúc. Nhỏ Huệ gật đầu, thế rồi nhỏ rồ ga lên số, cả hai người chạy băng băng mon theo con đường mòn lên núi. Nếu theo đúng như bản đồ chỉ dẫn, và đúng như ước tính của bà Thoa thì chỉ tầm nửa tiếng sau sẽ tới được trước cửa nhà ông Trúc. Thế nhưng mà thật là quái lạ làm sao khi mà đi đến còn một phần ba bình xăng vẫn chưa tới được nơi. Nhỏ Huệ còn cảm thấy mệt mỏi hơn nữa khi mà từ nãy giờ lái xe lòng vòng ước tính cũng phải mất đến hơn một tiếng mà chưa thấy căn nhà nào. Đi được thêm độ mười lăm phút nữa, nhỏ Huệ dừng xe và bảo bà Thoa: – Bà cho con nghỉ một tí, con lái xe từ nãy giờ mệt quá rồi. Bà Thoa thấy nhỏ Huệ cũng mệt mỏi thật thì đồng ý. Hai người dựng xe ngồi bệt xuống đất cạnh con đường mòn. Nhỏ Huệ quay qua bảo bà Thoa: – Bà cho con coi thử cái bản đồ. Bà Thoa đưa cho nó, thế rồi nhỏ Huệ chăm chú nghiên cứu cái bản đồ. Nhỏ Huệ tính đoạn đường từ chân nui cho tới nhà của ông Trúc không hề xa vì Huệ nhớ lúc nhỏ ngước lên nhìn thì thấy ngọn núi này chỉ thoai thoải không hề cao một tẹo nào, vậy mà không hiểu tại sao lúc đi từ nãy đến giờ vẫn không tới? Nhỏ Huệ thì tập chung nghiên cứu cái bản đồ. Bà Thoa nhìn xung quang thì như nhận ra một điều gì đó không phải, bà hỏi nhỏ Huệ: – Huệ coi đồng hồ bây giờ mấy giờ rồi? Huệ nhìn cái đồng hồ tay và đáp: – Hơn mười một giờ trưa rồi bà ơi. Bà Thoa không đáp lại, bà ta nghĩ ngợi và nhìn lên trời. Thật vô lý quá, quả núi này đâu có nhiều cây lắm đâu mà sao đã gần trưa mà trời vẫn âm u quá vậy? Thế rồi bà Thoa nhìn lại con đường từ hai bên, bà hỏi tiếp nhỏ Huệ: – Huệ, cháu có thấy đoạn đường này quen thuộc không? Huệ đặt bản đồ tạm xuống và nhìn quanh: – Cháu cũng không rõ, tại đoàn đường nào nó cũng như nhau hết à… Nghe cái câu trả lời đó của Huệ thì bà Thoa còn nghi ngờ hơn nữa. Thế rồi bà Thoa móc trong tui ra một cái khăn tay đã bạc mầu. Bà ta đứng dậy rồi cột nó ở trên một thân cây dễ nhìn. Huệ lúc này mới nhìn theo và hỏi: – Bà làm gì thế ạ? Bà Thoa đáp: – Không có gì đâu. Xong xuôi đâu đó, bả bảo nhỏ Huệ lên đường đi tiếp không có thì muộn mất. Hai bà cháu lại tiếp tục lên xe nổ máy và lao đi. Lần này đi được năm phút, cả hai người không để ý thấy trời mây đen kéo tới giăng kín hết. Đi được một lúc nữa thì mọi vật xung quanh bắt đồi xám xịt lại khiến cho nhỏ Huệ phải bật đèn pha, bà Thoa ngồi sau thì trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng khi mà đã gần trưa rồi mà trời đất bỗng tối xầm lại y như năm giờ sáng vậy. Chiếc xe máy cứ lao đi bon bon, đi được độ gần một tiếng thì bất ngờ bà Thoa bảo nhỏ Huệ lên đến đầu kia thì dừng lại. Nhỏ Huệ dừng lại, trên khuôn mặt có nét gì đó lo lắng lắm nhỏ bảo: – Con nghi có chuyện gì không hay rồi bà ơi… Bà Thoa không nói năng gì, bà xuống xe, tiến về một gốc cây phía trước. Lúc sau bà quay lại trên tay cầm cái khăn tay của mình hồi nãy buộc lên gốc cây. Huệ nhìn thấy bà Thoa cầm cái khắn tay thì kinh hãi vô cùng, không lẽ từ nãy giờ cả hai người cứ đi vòng tròn hay sao? Bà Thoa tiến tới nói: – Từ nãy giờ bà để ý thấy chúng ta đi qua cái cây có khăn tay này đến ba lần rồi… Nói đến đây bà Thoa thở hắt ra, còn nhỏ Huệ thì thất kinh, trong đầu nhỏ ta bây giờ có lẽ đang có cái suy nghĩ y như của bà Thoa, không lẹ họ đang bị ma quỷ giấu đường mà đưa đi lòng vòng. Chợt bà Thoa như nhớ ra chuỗi tràng hạt mà cụ Lộc đưa cho và bảo rằng nếu có vấn đề gì thì hãy lấy nó ra mà sử dụng. Bà Thoa nhanh tay lấy tràng hạt ra, thế rồi bà tiến tới đoạn đường phía trước, bà Thoa quỳ xuống trên mặt đường, bà lồng chuỗi tràng hạt lên hai cổ tay mà chắp tay lại, thế rồi bà nhắm mắt khấn: – Con kính mong Địa Tạng Vương Bồ Tát rủ lòng thương xót hãy giúp chúng con tìm tới nhà người đàn ông tên Trúc này để cứu lấy dòng họ Ngô, mong ngài hãy dẫn lối chỉ đường cho chúng con. Bà Thoa cứ lẩm bẩm khấn vái rồi cúi người vái lạy. Sau cái vái lạy thứ ba thì một trận gió lạnh nổi lên. Mây đen trên trời như bỉ thổi bay đi để lộ chút anh sáng mặt trời soi rọi xuống mặt đường. Thấy trời đã sáng hẳn lên, lập tức nhỏ Huệ tắt ngay đèn pha xe máy. Thế nhưng phép nhiệm mầu chưa dừng lại ở đây, chỉ tầm một phút sau, khi gió đã ngừng thổi, nhỏ Huệ nhìn ra phía xa xa thì thấy có bóng một người mặc bộ đồ vàng với ánh hào quang mở ảo cứ như là phật hiển linh vậy. Nhỏ Huệ nói lớn: – Bà ơi nhìn kìa… Bà Thoa lúc này cũng ngẩng đầu lên thì thấy bóng phật đang đi ở xa xa. Hiểu rằng Địa Tạng Vương Bồ Tát đang ra tay giúp mình, bà Thoa hai mắt nhạt nhòa nói: – Cám ơn Địa Tạng Vương Bồ Tát. Thế rồi bà cúi lạy lần cuối và leo lên xe bảo nhỏ Huệ cứ đi theo bóng vị phật đó. Chỉ chưa đây có mười lăm phút sau, hai người đã nhìn thấy bóng một ngôi chùa từ phía xa xa trên núi. Cuối cùng với sự chỉ đường của phật hiển linh, cả bà Thoa và nhỏ Huệ đã đứng ngay trước cửa ngôi chùa, điều mà khiến cho bà Thoa và nhỏ Huệ không thề ngờ được rằng đây lại là một ngôi chùa chứ không phải là một căn nhà. Nhỏ Huệ dựng chân chống xe, thế rồi nhỏ tiến tới gõ vào cái cửa chính mà gọi: – Có ai ở trong không? chúng tôi đang có việc gấp? Nhỏ Huệ cứ đứng đó gõ cửa mà gọi nhưng tuyệt đối không có ai ra mở cửa cả. Nhỏ Huệ quay qua hỏi bà Thoa: – Bà ơi hình như không có ai ở đây cả? Bà Thoa lắng nghe cho thật kĩ thì bà vẫn nghe thấy tiếng gõ mõ tụng kinh vang vọng từ trong chùa ra. Bà Thoa bảo: – Con thử gọi lần nữa coi, rõ ràng bà vẫn nghe thấy tiếng gõ mõ tụng kinh phát ra từ bên trong mà… Nhỏ Huệ lắng tai nghe kĩ thì quả thật là có tiếng gõ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Cô gái ấy là vợ của Tổng giám đốc tôi!

Là vợ mới khó là bồ ai chẳng làm được

Món quà từ tương lai

Gửi chồng và nhân tình của anh