Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ (xem 3225)

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

quả xét nghiệm AND là đúng. Từ một đứa trẻ mồ côi tôi bỗng có thêm một người bố, lại còn là ông trùm xã hội đen. Thật hay ho.” Ruder vừa cười vừa ho khùNg khục, vết đau nhức nhối thêm. Vincent xông đến, đạp vài phát lên vai Ruder, Ruder cảm thấy phần thân dưới của mình như không tồn tại nữa. “Hóa ra cậu luồn vào tổ chức Zalman cũng là âm mưu. Tôi, Frodo và còn York, đều là những kể ngốc cho các người đùa bỡN.” Vincent đau đớn Như sắp ngất. “Lão già chết tiệt, đúng là cáo già thành tinh! Lão và Zalman đều đáng chết như nhau! Ta phải giết Zalman, sau đó giết lão già và con gái lão.” Vincent tức giận hướng họng súng về phía Kerry. “Trước mắt ta sẽ giết con gái của Zalman, chẳng cần biết có đúng không!” “Cô ấy chính là con gái của Zalman, cũng chính xác như việc tôi là con trai của bố già! Cô ấy đã làm xét nghiệm gen ADN với Zalman.” Vincent quay người lại, có vẻ nghi ngờ. Ruder tranh thủ dùng cáNh tay còn lại húc mạnh vào Vincent khiến hắn đổ ập xuống đất, tiếp đó ngồi lên người Vincent rồi cúi xuống cắn mạnh vào cổ hắn. Vincent đau quá kêu oai oái, lấy tay thúc mạnh vào bụng Ruder. Ruder đau quá ngã sóng soài, nằm bên cạNh Kerry. Kerry khóc nức nở đỡ lấy Ruder. “Mày là một con chó trung thành, ở chỗ bố già cũng thế mà Zalman cũNg vậy. Mày nghĩ mày sẽ cắn được tao sao? Nực cười!” – VinceNt cầm súng lên, ngắm đúng đầu Ruder – “Đi gặp Diêm vương đi. Nhớ chuẩn bị chỗ cho hai ông bố của chúng mày.” “Chó không cắn chết người được, nhưng nọc độc rắn thì có thể đấy.” Ruder thở hổn hển, nói gằn từng chữ một. Vincent lấy tay còn lại sờ lên vết thương trên cổ. Anh ta nhậN thấy vết thương chảy rất nhiều máu và rồi cả người tê dại, mắt mờ hẳn đi. “Cũng như anh thôi, anh là chó điên thì tôi là rắn độc.” Ruder nở nụ cười khó nhọc, để lộ chiếc răNg khểnh trắng xóa. Vincent thấy đầu như nổ tung ra, thở rất khó khăn, mắt không nhìn thấy Ruder và Kerry nữa. Anh muốn bóp cò, nhưng ngón tay trỏ không chịu nghe theo. Cuối cùng, aNh ta cảm thấy cơ thể mình chùng xuống, bên tai chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng của kẻ chiến thắng là Ruder. “Nếu đầu độc qua đường ăn uống thì vài phút sau mới có hiệu quả. Nhưng tôi đã cắn trúNg động mạch cổ nên anh chỉ sống được Nửa phút nữa thôi. Tạm biệt, chó điên.” Ruder nhìn cơ thể cao to của Vincent lắc lắc vài cái, hai chân nhũn ra và đổ ập xuống đất. VinceNt quằn quại như một con ếch bị cắt đầu, mắt mở trừng trừng rồi không động đậy nữa. “Anh không sao chứ Ruder? Kerry giúp Ruder giữ chặt vết thương. Ruder đứng dậy một cách khó khăn. “Không sao. Nhưng em phải lái xe giúp anh. ChúNg ta phải đến chỗ Zalman trước đã. Giờ thì khiêng xác Vincent để ra đằng sau xe.” Kerry gật đầu. Mặt trời bắt đầu khuất dần, chiếc xe SUV màu thép của Ruder lại đi trên đường cao tốc số 44 về hướng Detroit, mất bóng dần trong ánh hoàng hôn.

Chương 18: Đêm Thứ Mười Tám Báo Thù Không nhớ nổi đây là lần thứ mấy, chỉ biết dù là nhiệm vụ gì thì năm chúng tôi vẫn bình an quay trở lại. Cùng với việc nhận những đồng thù lao hậu hĩnh, chúng tôi cũng nhận thêm rất nhiều ánh mắt thù hận, ghen ghét. Nhưng tôi biết trên mảnh đất này, mảnh đất chứa đầy sự tham lam, chỉ có chúng tôi, những người coi trọng tình cảm hơn mạng sống, mới có thể hết lần này đến lần khác hoàn thành nhiệm vụ. Không có tiền nghĩa là không có đồ ăn và nước uống. Chỉ khi nào cổ họng khô cháy được ẩm ướt, cái dạ dày lép kẹp được lấp đầy thì chúng tôi mới dám nghĩ đến những ước mơ xa xỉ khác. Chính quyền liên bang đã phá bỏ nơi nuôi dạy chúng tôi mấy triệu năm nay, còn một số tập đoàn tài chính thì bắt đầu mọc lên như nấm. Trái đất đầy bức xạ nguyên tử đâu đâu cũng trở thành chỗ làm hái ra tiền. Những quỹ đất và tài nguyên còn sót lại cũng bị chiếm dụng hết. Họ bắt đầu cho xây dựng những nhà xưởng, xí nghiệp đã bị cấm. Chúng tôi không có người chỉ đạo, không có quy củ, chỉ duy nhất thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh của người thuê mình và thu tiền của họ. Chúng tôi nhanh chóng nổi tiếng với tố chất người lính sẵn có và tác phong quả cảm, cộng thêm chút may mắn. Alex ngồi lặng lẽ trước mặt tôi, chăm chú lau khẩu súng trường bán tự động. Anh ta là người tôi thân nhất trong nhóm. Tôi biết vợ anh ta vừa sinh được một cậu con trai. Theo lý mà nói, làm nghề của chúng tôi không nên lấy vợ, có gia đình. Vì chỉ như thế chúng tôi mới có nhiều can đảm. Một khi có người thân vương vấn, con người sẽ mềm yếu hơn. Tuy nhiên ai cũng ngưỡng mộ anh ta. Tôi vui vẻ hỏi anh ta: “Thằng nhóc có giống anh không?” Alex lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu thấy tôi có nên bỏ công việc này không?” Tôi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Inda, chịu trách nhiệm cấp cứu nói: “Nếu bỏ việc làm lính đánh thuê thì anh lấy gì để nuôi người nhà? Anh cũng biết đấy, những người như chúng ta ngoài việc bắn súng ra thì còn biết làm gì nữa? Còn theo quy định của tập đoàn, nếu trẻ sinh ra trên trái đất này không xin được thẻ tạm trú tị nạn thì cũng có nghĩa con trai anh cả đời này sẽ sống ở đây. Lẽ nào anh cũng muốn con mình làm lính đánh thuê ư?” Khoang máy bay bỗng tràn ngập không khí đau buồn. Cùng lúc, cơ trưởng thông báo đã đến nơi. Tôi vỗ tay thật mạnh nói: “Được rồi, dù các anh đang nghĩ gì thì tôi yêu cầu các anh quên hết, chỉ cần nhớ rằng chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ và sống quay trở về! Hiểu rõ cả chưa?” “Rõ rồi!” Mọi ngượi đồng thanh đáp, “Alex, anh thì sao?” “Tôi nghe rõ rồi!” Alex đã lấy lại được tinh thần. “Tốt. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tháo dỡ bom mìn ở Xí nghiệp sản xuất nguyên liệu hóa công nghiệp. Đây là xí nghiệp lớn nhất mà tập đoàn đã xây dựng ở dải sa mạc này. Hôm qua đã có người chiếm nơi đây, còn cài đặt cả bom mìn hòng gâp áp lực buộc tập đoàn phải từ bỏ ý định đưa quân đi dẹp phiến loạn ở các nước nhỏ tại khu vực Bắc Mỹ. Tôi nghĩ, đối thủ của chúng ta có thể cũng thuê lính đánh thuê, nên…” “Đội trưởng, chúng ta là lực lượng tốt nhất, chúng ta cũng có thể làm được tốt nhất!” Mọi người đồng thanh đáp. “Tốt, xuất phát!” Nhìn từng người nhảy dù xuống đất, tôi âm thầm cầu nguyện mọi điều tốt lành cho họ. Tôi chợt nhớ đến một câu cách ngôn trong giới quân sự: “Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành được chiến thắng mà quan trọng hơn là phải đưa họ về nhà an toàn.” Tôi cắn môi rồi nhảy ra khỏi máy bay – mong rằng mình là đội trưởng tốt – tôi thầm nghĩ vậy. Trước khi xuất phát tôi đã đưa hết tài liệu về bọn phản động cho mọi người xem. Chúng tôi phân ra, mỗi người xử lý vài tên. Cuộc chiến diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một tên gọi là Snack trốn thoát. Alex tức giận nói: “Lại để thằng oát con đó chạy thoát!” Tôi cười, nói hắn ta già rồi. Những tên phản động còn lại bị bắt giam hoặc bắn chết, việc tiếp theo của chúng tôi là phải tháo dỡ hết bom mìn ở khu vực nhà xưởng. Nhiệm vụ của Alex là gỡ mìn, anh ta làm công việc này mấy năm nay rồi, chưa bao giờ gặp trục trặc gì. Vì thế mấy chúng tôi ngồi túm tụm bên cạnh tán phét. Alex quỳ trên mặt đất, vừa gỡ vừa bảo tôi đi đến chỗ máy bay đáp vì kìm cắt bom để trên đó. Tôi vừa trách trí nhớ tồi của Alex, vừa chạy ra chỗ đó. Nhưng tôi chưa đi được bao xa thì cảm t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xe nhà trai gặp tai nạn trên đường đón dâu, cô dâu mặc áo cưới tự lái xe đến nhà chồng và làm điều này ai cũng rớt nước mắt

Hẻm Cụt

Như Một Cơn Gió Lạ

Theo chân chồng đi khám dạ dày ở nhà nghỉ, người vợ trẻ có màn trả đũa vô cùng cá tính

Boomerang – Yêu Thương Quay Về