Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ (xem 3289)

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

ặp khó khăn!” Tôi lớn tiếng hét lên. “Đúng là gặp ma. Tôi có nói không cho anh lên xe đâu. Dù sao tôi cũng quay về thành phố, tôi tin anh là nhà báo, được chưa?” Anh ta tức quá, lấy tay ấn liên tục vào còi xe, làm vang lên tiếng kêu nhức óc. Nhưng anh ta đã nhầm, tôi chỉ là một nhà văn, tuy hai nghề này cũng có phần giống nhau. Trong xe ấm áp vô cùng. Lần đầu tiên tôi nhận thấy, nhiệt độ chỉ chênh lệch một chút thôi cũng làm cho tinh thần của con người có những chuyển biến lớn. Tôi bỗng thấy vui lên. Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người lái xe. Nhìn nghiêng, một nửa khuôn mặt trên có xương lông mày lõm vào, sống mũi cao cao, trán bình thường, mũi nhòm miệng nên khoảng cách giữa mũi, miệng và cằm không có độ võng. Trông chẳng khác gì nối liền cằm với da cổ họng, mái tóc cắt ngắn, không sáng bóng, dính chặt trên da đầu. “Đúng là gặp ma. Làm sao mà tôi lại gặp cậu cơ chứ.” Anh ta lắc đầu nhè nhẹ. Tôi thấy anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, nhăn nhúm, giống như đã được giặt và phơi nhiều lần dưới ánh nắng gay gắt. Chiếc áo len mặc bên trong còn dính ít mẩu bánh quy, trên quần còn dính dầu mỡ. Đôi giày anh ta đi là đôi giày giá rẻ bán đầy ngoài chợ, giống như một đôi dép được khâu kín mũi và đằng sau. Chắc chắn anh ta chưa có vợ con gì. “Đây là duyên phận, anh bạn ạ. Sau đợt này tôi sẽ viết một bài thật hay khen ngợi nghĩa cử cao đẹp của anh.” Tôi tươi cười nói. “Im mồm. Tôi đã nhận lời cho anh đi cùng thì anh đừng có viết bài về tôi nữa!” Anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, tức giận nói. Tôi thấy mình đuối lý nên không nói gì. Con người bây giờ thật khó hiểu, chê trách không được mà khen ngợi cũng không. “Xe anh cũng khá đấy.” Tôi nói thật lòng. Tốc độ xe đi rất ổn định, không gian trong xe cũng khá rộng rãi, ghế ngồi dễ chịu. “Cũng thường thôi.” Thực ra tôi cũng thấy tò mò, lái chiếc xe tốt như vậy tại sao lại ăn mặc tuềnh toàng như thế. “Người anh em, anh làm nghề gì vậy?” “Gì cũng không phải nhà báo.” “Nghe tôi nói này, hai chúng ta không quen biết mà ngồi gần nhau như thế này là do duyên số đấy. Anh thấy có đúng không?” “Cái duyên ấy tôi chẳng cần.” Anh ta quay đầu lại thủng thẳng nói. Bỗng tôi thấy anh ta cứ chằm chằm theo dõi mình. “Anh nói anh là nhà báo?” “Ừ.” Không biết tại sao tôi cảm thấy anh ta đang nghi ngờ. Nhưng cũng chẳng sao, tôi chỉ cần chờ cơ hội ổn là thực hiện kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ càng của mình. Lúc ấy tôi thấy bình tĩnh hơn, chẳng có gì căng thẳng, hơi thở có vẻ nhanh và hào hứng hơn, giống như sắp được ăn một bữa sơn hào hải vị đã mong chờ từ lâu. Chỉ có các đầu ngón tay của tôi là run một chút. “Anh đi viết bài ở thành phố khác đúng không.” “Đúng vậy.” “Anh viết về đề tài gì đấy?” “Thì cũng liên quan đến những chuyện lái xe ban đêm bị cướp, bị giết và bị ném xác mà thời gian gần đây hay xảy ra.” Tôi nhấn mạnh từng chữ một rồi nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh ta. Bỗng nhiên anh ta cũng quay đầu lại nhìn tôi chăm chú. Trong xe yên tĩnh lạ thường. Xe vẫn tiến lên phía trước với tốc độ ổn định, đèn chiếu sáng cả con đường quốc lộ phía trước, nhưng không xa lắm thì bị màn đêm nuốt chửng. “Ha ha ha ha ha.” “Ha ha ha ha ha.” Chúng tôi cùng bật cười lớn. Vẻ mặt anh ta khi cười thật ngộ, miệng rộng ngoác, cằm thì xệ đến tận cổ họng. Tiếng cười của tôi khác anh ta, tôi cười lớn hơn. “Đùa đấy. Tôi thấy trời lạnh quá.” Tôi cười đến độ chảy nước mắt. Câu nói của tôi lẽ nào nực cười đến vậy? Có lẽ cười và khóc giống nhau, nhiều khi chẳng cần lý do gì vẫn cười được. “Đúng là… đùa kiểu này cũng thú vị đấy. Làm cho cơ thể ấm lên nhiều.” Anh ta cười, xem chừng rất phấn khởi. “Tôi tên là Vũ.” Tôi nói một cái tên vớ vẩn mà mình đã chuẩn bị sẵn. “Mọi người gọi tôi là Bân.” Anh ta cũng cười, không khí trong xe thân thiện hẳn lên. Bân giơ tay bật đài, điều chỉnh tần số, dò chương trình ca nhạc. Tôi vỗ tay lên đùi theo nhịp nhạc. “Tôi đưa một người bạn ra ngoại ô, trên đường về thì gặp anh đấy.” “Có duyên thật. Về đến nơi tôi sẽ mời anh ăn bữa lẩu. Trời rét thế này mà ăn lẩu thì còn gì bằng.” Tôi cười, nói rất thật lòng. Nếu anh ta không tức giận thì tôi sẽ làm thế thật. “Tốt quá, nhắc đến tôi thấy đói bụng.” Thời gian trôi qua khá lâu, tôi tính toán đã đến lúc mình phải cướp rồi, nhưng tôi không muốn làm anh ta sợ. Nhỡ làm không ổn, anh ta ngoặt tay lái, tôi bị tàn tật thì cũng chết. Cần phải đợi cho xe đi chậm lại. Bỗng có chuông điện thoại reo vang, tôi lúng túng. “Giúp tôi nhận điện thoại với, tôi đang lái xe.” Tay trái anh ta cầm điếu thuốc, tôi tìm một lúc và thấy chiếc điện thoại đang run bần bật trong ngăn đựng đồ. Tôi nhận cuộc gọi. “Anh đang ở đâu?” Trong điện thoại là tiếng một phụ nữ trẻ, có vẻ nôn nóng. Tôi đưa điện thoại ghé sát tai anh ta, anh ta giơ tay ra hiệu cho tôi im lặng. “Em yêu, anh đang lái xe.” Một tay anh ta cầm vô lăng, một tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại mỉm cười, gật gật đầu, còn tôi cứ phải thò tay ra cầm điện thoại cho anh ta. “Ừ, anh về ngay đây, mọi việc xong xuôi rồi.” “Trên xe còn có một anh bạn. Quen nhau dọc đường thôi. Anh đang định đưa anh ấy vào trong thành phố. Là nhà báo đấy em ạ. Anh cũng có bạn làm nhà báo đấy.” “Đúng thế, em nói rất đúng. Anh cũng đang định làm như thế, anh cũng nghĩ như em.” “Ừ, anh biết mình phải làm thế nào rồi. Chào em nhé.” Đầu dây bên kia đã ngắt. “Ra ngoài cũng không xong, phụ nữ lúc nào cũng hỏi này hỏi nọ. Cô ấy nghi ngờ, cho rằng tôi nói dối.” Anh ta cười lớn. Tôi không muốn bỡn cợt anh ta, nhưng nghĩ sắp vào đến trung tâm rồi, tôi chẳng muốn ngày mai lại phải một mình vò võ chờ đợi trong gió rét. Mấy phút sau, chuông điện thoại lại reo vang. “Ngại quá, lại làm phiền anh nữa.” Anh ta gượng cười nói. Tuy chưa lấy vợ, cũng chưa có người yêu nhưng tôi hiểu nỗi lo của phụ nữ khi chồng đi ra ngoài vào ban đêm, đến giờ này chưa về. Nhưng lạ là lần này chuông điện thoại lại reo nhạc khác. “Tôi không muốn nghe, nói gì cô ấy cũng không tin tôi. Thôi anh giúp tôi đi.” Anh ta nhìn điện thoại rồi nói. Tôi nghe điện thoại, vẫn là phụ nữ nhưng giọng lần này không trẻ như trước, có vẻ khàn khàn, nóng vội. “Đang ở đâu đấy? Nói nhanh lên.” Tôi không kìm được sự chán ghét, loại phụ nữ thế này chỉ làm chồng ác cảm mà thôi. “Anh cứ nghe đi, rồi nói tôi ở chỗ anh là được rồi. Tôi nói thì cô ta không tin đâu.” Xem ra cuộc điện thoại đầu tiên là của người tình, một thằng cha tầm thường thế mà cũng đào hoa ra phết. Vừa lái xe đẹp lại vừa có cơm có phở, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ, ghen tức. Cuối cùng thì tôi cũng nói. “Chồng chị đang ở chỗ tôi.” “Thật à? Anh cho tôi nghe giọng anh ta!” Giọng người phụ nữ bỗng to hẳn. Tôi nhíu mày. Anh ta vội giật cái điện thoại tắt luôn. “Cô ta muốn nghe giọng tôi đúng không?” “Đúng thế.” Tôi cũng cảm thấy vợ anh ta hơi quá đáng. “Cô ta lúc nào cũng vậy. Tôi phải lấy cớ chở khách để tránh xa cô ấy đấy.” Anh ta lắc đầu buồn phiền. “Ha ha…” Tôi nhìn anh ta cười một cách khó hiểu. Anh ta nhanh chóng hiểu ra ngay, lập tức cười trừ với tôi. Vì cuộc điện thoại mà tốc độ xe giảm đi nhiều. Đây là một cơ hội tốt!

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 20/03/2017 Thứ Hai của 12 cung hoàng đạo

Bên nhau trọn đời – Cố Mạn

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Năm ngày 09/03/2017

Cô Nàng Hoàn Hảo

Thơ Radio: Em muốn là cô gái của riêng anh