Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ (xem 3292)

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

g trách, khi bạn nhìn thấy một anh chàng đeo kính đen, mặc bộ comple màu đen, hai tay cứ vung vẩy không yên và chân lúc nào cũng giậm giậm ở ngã tư đường trong gió rét thì chắc chắn bạn sẽ không cho rằng anh ta là một hacker. Thực ra tôi là một nhà văn. Mà thôi, tôi thừa nhận ở câu trên tôi đã sử dụng thời tương lai, nhưng tôi đảm bảo kết quả này cũng giống như là ngày mai bạn đi làm ăn cơm vậy. Đương nhiên, nếu ngày mai bạn thất nghiệp thì sẽ chẳng có cơm mà ăn. Nhưng đừng vội tức giận, tôi không nguyền rủa sự nghiệp của bạn đâu. Thực sự nếu bạn có đi qua và nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ thì tôi cũng không để ý, vì bạn không phải là người tôi đang chờ. Tôi đang giắt một cái búa ở thắt lưng bên phải của bộ comple. Đúng, đó là một cái búa. Bạn yên tâm, tôi tuyệt đối không phải là thợ sửa chữa, càng không phải là một nhà nghệ thuật hành động, là tôi đang lên kế hoạch cho một vụ cướp. Đọc đến đây chắc bạn sẽ giật mình hét lên và đi báo cảnh sát. Không, không, xin đừng như vậy. Thực ra tôi không phải là một tên tội phạm thực sự. Tôi đã nói rồi, tôi là một nhà văn. Hả? Bạn nói là thời tương lai ư? Không, khi tôi viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tay thì không phải nữa rồi. Tôi đang viết một câu chuyện liên quan đến cướp trên đường quốc lộ. Nhưng nói thực là tôi không biết phải miêu tả sự phát triển của câu chuyện cũng như hành vi cướp ấy ra sao. Cho nên tôi cần phải thực hiện, mà không, phải nói là thử nghiệm mới thỏa đáng. Thế giới này không có gì mạnh hơn thực tế. Nhiều người khi viết tiểu thuyết đều dựa vào trí tưởng tượng của mình, nhưng vì tưởng tượng quá hoàn hảo, họ sẽ vô tình thiết kế sự thực theo quy hoạch của bản thân, trong khi sự thực trong hiện thực lại chính là con người. Vì thế tôi cần phải tự mình trải nghiệm. Đương nhiên, để tránh những rắc rối không cần thiết thì cái búa tôi mang theo chỉ là một cái búa giả. Thật đấy, đó là một cái búa giả, được làm từ cao su. Mặt khác, tôi cũng đã chuẩn bị xin lỗi đối phương đàng hoàng. Đại khái nếu họ biết tôi là một thanh niên viết văn, chắc cũng không giận dữ nhiều. Để an toàn, tôi quyết định mục tiêu chủ yếu là những chiếc xe do phụ nữ hoặc đàn ông gầy yếu lái một mình. Như vậy khi cướp, tôi sẽ bị chống đối ít hơn và dù người bị hại tức giận muốn đánh tôi thì ra tay cũng nhẹ hơn. Sau khi đã quyết định, tôi kiểm tra lại cẩn thận. Thường thì thái độ đối với người xa lạ hoàn toàn quyết định từ ấn tượng đầu tiên, nhất là phụ nữ. Tôi không được coi là đẹp trai lắm, nhưng thế lại hóa hay. Tướng mạo khác người (kể cả đẹp trai quá hay xấu trai quá) đều khiến cho người ta khó chấp nhận. Chỉ khuôn mặt hiền hòa, sạch sẽ, cử chỉ đứng đắn mới dễ tiếp cận với mọi người. Vì thế tôi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ comple màu đen, tiếp đó, vào khoảng 10 giờ đêm, tôi đi bộ men theo đường quốc lộ từ ngoại ô vào trong thành phố. Tất nhiên là tay tôi còn xách một chiếc ca táp màu đen mang tính tượng trưng. Mỗi lần có xe đi ngang qua tôi đều giơ tay vẫy. Nếu xe dừng lại, tôi sẽ quan sát trước, nếu không phù hợp với yêu cầu của mình thì tôi sẽ hỏi đường qua loa rồi để họ đi, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Nhưng rồi tôi nhận ra, đứng ở bên đường dài hun hút trong đêm cuối thu chẳng dễ chịu gì. Chỉ nói đến việc không có gì để chắn gió tôi cũng cảm thấy đôi chân vô cùng khó chịu, như bị bọc bởi một túi đá. Tôi đã vẫy mấy chiếc xe, tuy là phụ nữ lái xe nhưng họ đều từ chối yêu cầu đi nhờ xe của tôi. “Tôi làm sao mà biết được anh có bị đau dạ dày hay không?” Đối phương hỏi ngược lại một câu khiến tôi chẳng biết làm sao. “Tôi không đau dạ dày, thực tế tôi chẳng đau ở đâu cả. Tôi chỉ muốn đi nhờ xe thôi, tôi sẽ trả tiền.” Tôi mong là tiền sẽ phát huy chút tác dụng nào đó. “Đừng có nói thế, không đưa tiền thì tôi còn đồng ý, chứ đưa tiền thì còn lâu.” Đa số lái xe nghe đến tiền đều gài số đi mất. Tôi thấy khó hiểu vô cùng, đạo đức xã hội bỗng trở nên cao thượng từ bao giờ ấy nhỉ? Thế là kế hoạch của tôi đã gặp trở ngại, thậm chí tôi nghĩ rằng phải đợi đến mười mấy ngày nữa mới thực hiện được mục tiêu. Nhưng tôi thật may mắn, hoặc cũng có thể nói là không có gì đen đủi hơn. Anh ta đã trở thành một vai chính trong vở kịch quái quỷ của tôi. Cứ nghĩ đến việc anh ta sợ hãi, giận dữ rồi biết được sự thật sẽ trở nên tức giận, khó hiểu lẫn vui mừng, tôi lại vô cùng hưng phấn. Cuối cùng thì tôi có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình. “Anh cần gì?” Người đàn ông thấp bé có đôi mắt nhỏ kéo cửa kính xuống, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Ánh đèn xe rọi vào khiến tôi có phần hoa mắt, tôi thấy buổi tối đeo kính đen thật ngu xuẩn. “Anh bạn, tôi là người nơi khác đến, xe tôi bị hỏng. Tôi định đi bộ hoặc gọi tắc-xi nhưng chết tiệt, trời lạnh quá.” “Tắc-xi không dừng ở đây đâu.” “Tôi có thể đi nhờ xe vào trong thành phố được không? Cho tôi xuống ở bến xe là được. Anh cho tôi đi nhờ nhé?” Trước khi thực hiện tôi đã phải luyện giọng rất nhiều để đảm bảo không ai nhận ra giọng nói thật của tôi. “Không được.” Anh ta lắc đầu. Vì đèn xe nên tôi không nhìn rõ được biểu hiện trên khuôn mặt anh ta. “Nếu anh không chịu giúp, chắc tôi sẽ chết lạnh ở đây mất. Nếu không, tôi sẽ phải đi bộ suốt con đường này, giờ muộn lắm rồi, xe qua lại rất ít.” “Tôi làm sao mà biết được có phải anh muốn cướp gì hay không. Thời buổi này loại người nào chẳng có.” Giọng anh ta trầm hẳn xuống, cuối câu tôi nghe không rõ. Chết tiệt, thằng cha này nói cái trúng phóc ngay. Lẽ nào khuôn mặt tôi dưới ánh đèn xe lại giống như tên cướp trên phim ảnh? Tôi cần phải xem nhiều hơn các phim về cảnh sát hình sự, các phim cướp giật để hóa trang cho giống hơn mới phải. Nhưng tôi không muốn bỏ qua cơ hội này. Anh ta gầy nhỏ, rất dễ để ra tay. Nếu không, tôi sẽ phải đi bộ cả đêm mới về nhà được. Tôi cần phải làm gì đó để anh ta cho tôi đi nhờ xe. “Tôi phải đi đây. Anh cứ vẫy xe sau đi.” Người đàn ông gầy gò rụt cổ vào trong xe. Tôi nghe thấy tiếng xe khởi động. “…79981” Tôi buột miệng đọc biển số xe. “Anh nói gì?” Người đàn ông gầy gò thò cổ khỏi xe. “…79981! Anh rất quen số này đúng không? Đó là biển số xe của anh mà.” Tôi hét lên. “Chết tiệt, rốt cuộc anh muốn gì?” Anh ta có vẻ tức tối. Tôi bước xuống đầu xe, khom người xuống, hai tay chống lên nắp ca- bin. Không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta sau cửa ô tô nhưng tôi dám khẳng định là lời nói của tôi rất hiệu quả. Tôi cần phải cố gắng hơn nữa để anh ta đồng ý cho tôi đi nhờ xe. “Tôi đang nghĩ xem ngày mai mình có nên đưa chuyện này lên báo hay không?” “Báo ư? Chết tiệt. Anh đúng là phóng viên trời đánh.” Tôi ngẫm nghĩ một lát, hình dung từ “Trời đánh” dành cho nhà báo chứ không phải tôi, nên tôi chẳng cần phải lo lắng. “Đúng đấy. Tôi là nhà báo, anh biết báo … không? Tôi sẽ viết một bài trên đó nói về việc tối nay có người không cho tôi đi nhờ xe, xây dựng văn minh thành phố thì không được như thế.” Tôi nói quàng một hồi. Tôi nghe thấy tiếng động cơ xe nhỏ dần. Anh ta im lặng không nói một lời. “Tôi sẽ viết, chắc chắn sẽ viết. Trong cái xã hội vật chất lấn chiếm tất cả này, đạo đức đã đi đến bên bờ vực thẫm! Người đi xe từ chối giúp đỡ người đi đường đang g

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ vượt giới hạn với rất nhiều người có quyền, chức

Bên nhau trọn đời – Cố Mạn

Như Một Cơn Gió Lạ

6 năm – 1 hạnh phúc

Như Một Cơn Gió Lạ