i Tống bụng tròn, thất thải như ngọc lưu ly, ánh sắc màu cầu vồng, xinh đẹp cực kỳ. « Thật đẹp… » cô tán thưởng. « Bởi vì đồ sứ khi đem nung, trong quá trình đều sinh ra một sự biến hóa, nên mới có thể xinh đẹp ánh sắc màu, nguyên nhân vì lúc biến hóa không thể đoán trước được, cho nên mỗi tác phẩm mới có thể độc nhất vô nhị. » hắn giải thích. « Thật vậy sao ? Thật là thần kỳ a ! » cô cúi đầu, hứng thủ dạt dào nhìn kỹ, không để ý tới việc hai người bọn họ đang đứng thật gần. « Đúng vậy, ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tạo ra tác phẩm như vậy. » « Người cổ đại thật sự rất lợi hại, anh nói có phải như vậy không… » cô ngẩng đầu lên, cười nói, không ngờ phát hiện hắn căn bản không phải đang nhìn sách, ngược lại nhìn chằm chằm cô và cười, còn tay đang vuốt ve tóc nàng. Trong lòng cô căng thẳng, tay chân cứng nhắc lại. Xem đi, mỗi ngày đều không ngừng tiếp thu tia lửa điện do hắn phóng ra, vừa muốn nói cho chính mình đừng hy vọng gì, thật là chuyện vất vả a ! « Ách… lão bản… » cô không dám động đậy, chỉ có thể ra tiếng. « Ân ? » một tiếng mềm nhẹ thoát ra, tràn ngập mị hoặc mê người. « Anh đều tùy tiện sờ tóc của phụ nữ như vậy sao ? » cô không thể không hỏi một câu. Bởi vì, mấy ngày làm việc, cô phát giác hắn không thường cùng người ngoài tiếp xúc, nếu có ngẫu nhiên đi sát qua bên cạnh nữ nhân viên khác, cũng không như vậy… ách, động chân động tay. « Sẽ không. » hắn cười. « Vậy tại sao lại thường sờ tóc tôi vậy ? » cô không rõ. « Bởi vì… cô là đặc biệt. » Cô ngây ngẩn cả người. Từ nhỏ đến lớn, diện mạo của cô bình thường, gia cảnh bình thường, học trương bình thường, hết thảy bình thường, lần đầu tiên nghe thấy có người nói cô đặc biệt. « Vì sao đặc biệt ? làm sao đặc biệt ? » « Máu của cô có duyên ? » hắn nhẹ giọng nói. « Huyết thống của tôi ? huyết thống của tôi có gì đặc biệt ? » cô nói xong, liền nhớ tới lần trước việc hắn hỏi tổ tiên nhà cô, dừng lại một chút, có khi nào… « Là vì… huyết thống nhà tôi là hậu duệ của Đại Tống Triệu Thị vương tộc. ? » « Đúng vậy. » hắn thừa nhận. « Ách, nhưng là… có khă năng chỉ là truyền thuyết. » cô cường điệu nói. « Tôi tin tưởng cô là hậu duệ của công chúa. » hắn thực chắc chắn. « Nhưng mà… có lẽ anh nhầm… » cô vội hỏi. « Sẽ không nhầm, đúng là cô. » « Trời ạ… » cô chạy nhanh lui về sau vài bước, vội la lên : « Tôi biết anh trầm mê gốm sứ đời Tống, cho nên đều để ý đến các đồ vật đời Tống, nhưng mà tôi thật sự không phải là hậu duệ công chúa gì cả, tất cả cái kia đều do ba tôi nói … » « A, cô khẩn trương như vậy sao ?… » hắn cười một tiếng. « Tôi sợ anh lầm, đến lúc đó, lại cho rằng tôi lừa anh… » « Chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao có thể lầm, yên tâm, ta đã cho điều tra, cô thật sự là con cháu hậu duệ của vị đại công chúa kia. » hắn nói xong lơ đãng đem tất cả các ngón tay luồn vào mái tóc nàng. Vì sao sờ tóc nàng ? vì lấy tóc đi xem xét a ! Kết quả, gien hoàn toàn trùng khớp. Xác thực nàng là người hắn muốn tìm , là vị cứu tinh duy nhất chấm dứt cơn ác mộng của gia tộc Đông Phương. « A… » cô im lặng, không hiểu hắn như thế nào khẳng định ? Hơn nữa, ý tứ của hắn là chỉ huyết thống của nàng, đối với hắn đó mới là trọng yếu ? « A… cô với ta mà nói, là bảo bối ! » hắn vỗ nhẹ mặt cô, cười nói. Bảo bối ? cô càng thêm hoang mang, hơn nữa đáy lòng còn toát ra một chút gật đầu đáp. Giờ phút này, biểu tình của Đông Phương Phong Hoa cùng với Đông Phương lão phu nhân giống nhau, tràn ngập quỷ dị nóng bỏng. Làm người ta bất an, thấp thỏm… Hắn đối cô mà nói là tràn ngập mê hoặc, tuy ràng hắn là Phong Hoa tiêu sái, tuy rằng chỉ có nhã nhặn, nhưng mà ở hắn có điểm dù trời có sập, đất có lún cũng vẫn bình tĩnh ứng phó, cô thường thường cảm thấy hắn cất giấu bí mật gì đó… Đang thất thần, hắn đột nhiên ấn vị thét lớn một tiếng, cô theo kinh nghiệm đỡ lấy hắn, vội la lên : « Lão bản, người làm sao vậy ? » « Không có gì, bệnh cũ thôi, một lúc sẽ thoải mái thôi… » hắn mi tâm nhíu lại, sắc mặt có chút tái nhợt. « Có muốn ăn cái gì không ? » cô lo lắng hỏi. « Không cần, cho ta dựa một chút là được rồi. » hắn thuận tiện khẽ tựa đầu lên vai nàng. Lòng cô nổi lên một trận áy náy, mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác đang ở trong lông ngực bắt đầu nảy nở…. Không ổn… thật sự không ổn… « Mộ Hiền. » hắn đột ngột lên tiếng. « Vâng. » « Nếu có một người đàn ông chỉ còn hai năm để sống, cô có thể thương hắn, thậm chí gả cho hắn không ? » Cô ngẩn người ra, nhớ tới lúc hắn ở nhà hàng cũng hỏi qua Lâm Thanh Thanh câu hỏi này. « Nếu là trước khi yêu hắn mà biết, tôi sẽ chạy trốn thật nhanh. » hắn thẳng thắn nói. « Nếu sau khi yêu hắn mới biết thì sao ? » hắn nhẹ giọng hỏi. « Không biết…có lẽ sẽ chạy xa hơn, có lẽ, sẽ liều lĩnh giữ hắn bên người đến thời khắc cuối cùng… » cô chưa trải qua chuyện tình ái, cho nên, không thể khẳng định trả lời. « Nếu người đó là tôi, cô có thể theo tôi đến thời khắc cuối cùng sao ? » hắn ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú. Nàng chăm chăm nhìn vào đôi dồng tử mắt thâm thúy mê người của hắn, đầu óc không thể phán đoán cái gì, cũng đã sớm từng bước nói ra tiếng lòng. « vâng. » Khuôn mặt tuấn tuấn của hắn bỗng bừng sáng, mỉm cười, sau đó, không hề báo trước, nhẹ nhàng chạm lên môi cô một chút. Hai mắt cô mở lớn kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Cừu quản lý đột nhiên xuất hiện bên ngoài thư phòng. « Lão bản, tổng tài của tập đoàn nước Mỹ đang ở ngoài, ông ấy muốn biết tác phẩm quý giá mới nhất của ‘gốm sứ Đông Phương’ bao giờ mới được đem bán. » Triệu Mộ Hiền lại ngây người vài giây, hai chân bỗng dưng vô lực ngồi bịch ở trên bàn, hai má đỏ rực, tim đập thùng thùng như trống trận cuồng lôi. Đông Phương Phong Hoa…hôn…hôn hôn…hôn nàng ! Cô si ngốc chạm lên cánh môi mình, suy nghĩ một mảng hỗn độn, có xấu hổ, có hoảng loạn,còn có rất nhiều rung động. Hắn…có lẽ nào…thích… « Không có khả năng ! không nên suy nghĩ bậy bạ ! » cô liều mạng lắc đầu, không cho phép chính mình tùy tiện phỏng đoán lung tung. Con người thiên tiên bàn mĩ nam (nam nhân đẹp như tiên trên trời) như hắn, làm sao có thể coi trọng nàng? Dừng tự cho mình là đa tình, trăm ngàn lần không thể tự cho mình là đa tình… Mở miệng hít một ngụm khí lớn làm cho mình trấn định, cô đứng lên, quyết định đi rửa mặt cho thanh tỉnh, lại thoáng lơ đãng nhìn thấy bên tay phải của giá sách cổ bên cạnh có một khe hở, ngăn tủ phía sau còn có một không gian khác… Một cỗ hiếu kỳ trong cô lớn dần lên, cô hiếu kỳ chậm rãi thong thả đi qua, liếc mắt nhìn vào khe hở vừa thấy, chỉ thấy bên trong dường như treo một bức tranh. Vì muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, cô ghé sát mắt vào, không ngờ mới đụng tới giá sách, toàn bộ ngăn tủ liền chậm rãi mở ra, cô dừng một chút, vụng trộm đi vào, vừa nhấc mắt, cả người đã bị bức hoạ kia làm cho kinh sợ. Đó là một bức tranh vẽ mĩ nhân. Vị nữ tử trong tranh đứng nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, tóc dài chạm đất, xảo tiểu thiến hề, đôi mắt đẹp long lanh, quần áo tơ lụa vương tộc bao vây lấy khiến nàng càng thêm vẻ yểu điệu phong tư, khí chất quý tộc tuyệt lệ,lại mang theo một chút lạnh lùng. Tranh này xem ra niên đại cũng đến hơn nghìn năm, không chỉ sắc giấy bị ố