ấy” Đông Phương Phong Hoa trong lời nói có phần thản nhiên cung kính nhắc nhở. Đông Phương lão phu nhân gật gật đầu, lấy lại khẩu khí, chậm rãi thu hồi ánh mắt bức người, hiền lành nhìn Triệu Mộ Hiền. “Thực xin lỗi a, Triệu tiểu thư.” “Ách, bà cứ gọi cháu là Mộ Hiền.” cô tuy rằng có tính cẩu thả, nhưng chịu ảnh hưởng của gia tộc coi trọng thứ bậc, phi thường kính hiếu với các bặc tiền bối. “Mộ Hiền, Mộ Hiền, ân, tên rất hay, là phụ thân đặt cho sao?” Đông Phương lão phu nhân khen, nở nụ cười. “dạ” “Phong Hoa có thể tìm được người, thật sự là quá may mắn…” Đông Phương lão phu nhân gắt gao nắm lấy tay nàng. Cô ngẩn ngơ, không hiểu lão phu nhân vì sao vừa vào đến cửa liền liều mình nói là cô tốt, cố tình ca ngợi kiểu này thật là quỷ dị, giống như cô là khối thịt béo thượng đẳng… Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Phong Hoa trầm xuống, lập tức nói sang chuyện khác. “Bà nội, cháu cùng Triệu tiểu thư đang bàn công chuyện, nếu bà không có chuyện gì khác…” Đông Phương lão phu nhân rốt cục cũng thu hồi ánh mắt đang dán chặt vào người Mộ Hiền,buông cô ra, quay đầu trừng mắt hắn, trách cứ nói: “ ta đương nhiên là có chuyện nên mới đến đây, tuần trước cháu lỡ hẹn ăn cơm, làm hại Lâm tiểu thư phải chờ đợi, thật sự là không lẽ phép!” “Bà nội, cháu nói rồi, cháu hiện tại không có tâm tình để bàn chuyện hôn sự”. Hắn nhíu nhíu hai hàng lông mày. “Việc này trọng đại, cháu sắp ba mươi rồi, muốn trì hoãn chỉ sợ không còn thời gian”. Lão phu nhân kinh sợ ra mặt. “Ai nói không còn thời gian? Thời gian của cháu còn rất nhiều”. Khuôn mặt hắn chợt trở nên âm u. “Có lẽ sự tình đã có chuyển biến, nhưng ta nghĩ không nên mạo hiểm, kế thừa Đông Phương gia…” “Đông Phương gia còn có những người khác có thể kế thừa”. Hắn hừ lạnh. “Nhưng cháu là con trưởng! cháu muốn bà nội cùng mẹ cháu sống trong lo lắng đề phòng sao? Cháu chẳng lẽ chưa từng nghĩ, bà nội làm thế nào sống đến mấy chục năm nữa?” Đông Phương lão phu nhân nói xong cầm lấy khăn tay lau đi khóe mắt. “Cháu muốn nhìn ta chết sao? Nếu cháu muốn ta ra đi sớm một chút thì cứ nói thẳng…” lão phu nhân ngay cả nói chuyện đều khóc nức nở. Bà nội lại giở chiêu cũ! Nhưng nhất thời lại gây nhiều sợ hãi cùng áp lực cho Đông Phương Phong Hoa, khiến hắn nhất thời mềm lòng. “Được rồi, bà nội, cháu sẽ gọi điện lại cho Lâm tiểu thư, hẹn nàng gặp mặt”. Hắn chỉ có thể tạm thời đáp ứng lấy lệ. “Ta đã giúp cháu hẹn trước, ngay tại buổi tối hôm nay đi”. Đông Phương lão phu nhân lập tức thay khuôn mặt tươi cười. “Tối nay?” lông mày hắn nhướn lên. Con bà nó tay chân thật đúng là mau. “Đúng, tối nay bất luận như thế nào cũng không thể lỡ hẹn, có nghe hay không?Thanh Thanh là cô gái tốt, gia thế bối cảnh một chút cũng không hề thua kém Đông Phương gia chúng ta, cháu còn cái gì đẻ mà từ chối?” “bà nội…” hắn trừng mắt lão phu nhân, thực bất đắc dĩ. “Phong Hoa, ba cháu ở năm 18 tuổi đã sinh hạ cháu thế nào? Nếu cháu sớm nghe lời ta, thì đã có đứa nhỏ 10 tuổi từ lâu rồi!” Lão phu nhân hơi trách cứ nhìn hắn. “Lại như thế nào? Sinh ra sớm thì sao chứ, cũng không phải đều không qua khỏi cái chết sao!” hắn hừ lạnh nói ra một câu. Đông Phương lão phu nhân sắc mặt đột nhiên chợt biến, thân mình lung lay một chút. “Lão phu nhân!” Triệu Mộ Hiền đứng gần, lập tức nhanh nhẹ đỡ lấy bà. “Cháu…cháu định làm ta tức chết có phải không? Không chỉ có cháu, bốn tên tiểu tử đều giống nhau, đều bị mẹ người làm hư, mới có thể tùy hứng như vậy…” Đông Phương lão phu nhân lần này thực sự là tức đỏ mặt. “Cháu thực có lỗi, bà nội, cháu cũng biết người khóc rất nhiều, nhưng xin bà đợi một chút nữa, sự tình sẽ được giải quyết, chờ hết thảy đều được xử lý tốt, cháu nhất định cái gì cũng theo ý bà”. Đông Phương Phong Hoa tự biết mình thất lễ, tiến lên cầm tay bà, âm thanh ôn nhu nói. “tốt nhất là có thể giải quyết…” Đông Phương lão phu nhân nói xong, quay đầu nhìn Triệu Mộ Hiền liếc mắt một cái, ánh mắt sang quắc. “Tốt nhất là…” Triệu Mộ Hiền trong lòng lay động, không biết có phải do chính mình đa tâm, cô cảm thấy ánh mắt lão phu nhân dường như có khát vọng muốn ăn nàng đến mức thèm nhỏ dãi… “Được rồi bà nội, người mau trở về đi.” Đông Phương Phong Hoa nắm tay lão phu nhân, nửa đẩy nửa khuyên dẫn dắt bà ra ngoài cửa lớn. “Vậy tối nay cháu nhất định phải đi gặp mặt.” lão phu nhân yêu cầu. “Cháu biết.” hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. “Nhớ đối đãi với người ta cho thật tốt…” “Vâng, cháu đã biết, người đừng bận tâm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi!” hắn đem lão phu nhân đẩy ra ngoài cửa ánh mắt ra hiệu cho lái xe kiêm vệ sỹ. Lái xe kia lập tức hiểu ý, đưa Đông Phương lão phu nhân đến cầu thang máy xuống lầu. Đông Phương Phong Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tay hất mái tóc dài, quay người lại, vừa đúng lúc thấy Triệu Mộ Hiền đứng ngây ngốc sững sờ phía sau, tâm tư khe lay động. “Triệu tiểu thư, cô có nhiệm vụ của trợ lý đặc biệt đây.” “Dạ? là cái gì?” tinh thần Triệu Mộ Hiền rung lên. “Tối nay, cô đi theo giúp tôi gặp mặt đi!” hắn nở nụ cười xấu xa.
Chương 3 Triệu Mộ Hiền đi làm ở Đông Phương mĩ nhân đã được 10 ngày, nhưng mỗi khi ba mẹ hay bằng hữu hỏi cô ở trong công ty làm việc gì, cô đều trả lời không được. Tiền lương là ba vạn rưỡi, được nghỉ 2 ngày, phúc lợi đều có, nghe qua công việc không có gì sai cả, chỉ là công tác có chút khác biết , bởi vì cô mỗi ngày đến công ty, chính là cùng Đông Phương Phong Hoa chơi cờ, uống trà, nói chuyện phiếm… Nếu đem định nghĩa lại chức vụ « trợ lý đặc biệt » của cô định nghĩa lại thì phải là « đi theo người Đông Phương Phong Hoa », hắn đi đến chỗ nào, cô liền phải theo tới đó. Nói ra thì nhất định có một đống nữ nhân hâm mộ, ngay cả nữ nhân viên trong công ty đều nhìn đến nàng, đều lộ ra ánh mắt ghen tuông « số mạng cô ta thật tốt. » Nhưng mọi người cũng không biết nỗi thống khổ của cô. Cả ngày phải ở cùng một chỗ mỹ nam tử, nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, nghe thanh âm duyên dáng của hắn, có khi còn có thể ngẫu hứng cầm tay cô, nếu cô không có ý chí cứng như sắt thép, tự hiểu diện mạo mình không so được với hắn, khẳng định nghĩ lầm hắn thích cô. Đương nhiên, tuyệt đối là không thể. « Mộ Hiền cô, qua đây một chút. »Đông Phương Phong Hoa ở thư phòng gọi cô. Đối diện thư phòng chính là khu triển lãm đồ sứ, đều giống nhau ở chỗ lấy một bức tường gỗ để phân tách, bên trong giống như một thư viện nhỏ này, có rất nhiều sách, còn có một ít khu đặc chế lưu giữ sách cổ quý giá, lần đầu tiên cô bước vào liền cảm thấy hưng phấn vô cùng. Khi đó cô nghĩ công tác của mình chính là quản lý khu thư viện nhỏ này, đáng tiếc, tất cả sách trong khu này như kiểu bảo bối, chưa có sự cho phép, thì không thể động vào. Cô đi thong thả tiến vào phòng sách, hít hít mùi sách cô ưa thích, hỏi : « Có chuyện gì a. ? » « Cô xem, đồ sứ này có điểm lạ ? » Đông Phương Phong Hoa giữ ở giá sách, mở ra một quyển sách rất nặng, một thân áo dài, tóc dài xõa buông, thật sự giống Phan An tái thế. Cô ngẩn ngơ vài giây, vội vàng vỗ trán mình một cái, làm cho chính mình thanh tỉnh, phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, mới dám đến gần hắn. nhìn hắn chỉ vào hình ảnh đồ gốm. Đồ sứ đấy là một chiếc bình Đạ