Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN (xem 2035)

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN

Đông Phương gia nhìn bốn phong hoa tuyệt đại mĩ nam, ánh mắt bị sắc đẹp của bọn họ làm cho hỏng mất rồi, nhưng vừa ra bên ngoài, xung quanh mình đều là phàm phu tục tử so với Đông Phương Phong Hoa tuấn dật siêu phàm liền lập tức tỏa sáng. Một thân cao 180 mấy cm, phong thái đi đứng phong hoa, giơ tay nhấc chân tự nhiên biểu lộ hơi thở quý tộc, đều làm cho mọi người chung quanh nhìn không chuyển mắt. Cô nghĩ, ai có thể không thích hắn chứ? Muốn yêu thích hắn giống như hô hấp vậy, rất dễ dàng a! Cho dù biết đây là bề ngoài thiên tiên tuấn mạo, ẩn chứa lòng dạ xấu xa đến cỡ nào, đại khái không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được hắn…. Cho nên, cô mới càng muốn chạy trốn! nếu không trốn thoát cô thực sự sẽ phải chết. Âm thầm nhấp lại khẩu khí, dùng sức thu hồi ánh mắt dính trên người hắn, cô quan sát trái phải nhìn đến đám người cùng hoàn cảnh…. (cùng vẻ bình thường như chị ý á) Đây là lần đầu tiên cô được đi ra bên ngoài từ khi bị giam lỏng, tận dụng thời cơ, cô phải lợi dụng thật tốt……. “đại sư!” Đông Phương Phong Hoa hô một tiếng, tiến ra đón. Cô chạy nhanh ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy lão nhân khô quắt khô gầy tay chống gậy, mặc một bố sam bụi, lắc lắc lắc lắc đi chậm đến. Trừng mắt đại sư Lỗ Mạc trước mắt, trong đầu cô ý niệm thứ nhất xuất hiện chính là: này, lão giống cái lão hay đi hành khất sắp xuống mồ, người như thế này lời nói sao có thể tin được? “Vạn nhất lấy trái tim, lấy máu để chế từ chính là cách lão tùy tiện nói loạn, nhỡ cô không phải hy sinh không công sao?” “Đông Phương, ngươi tìm cô gái ở nơi nào?” Lỗ Mặc hỏi. “đúng là cô ấy, cô ấy tên là Triệu Mộ Hiền.” Đông Phương Phong Hoa nghiêng người đem cô lên trước. Lỗ Mặc đại sư dùng cặp mắt mờ đục mở không mở nổi nhìn cô một lúc lâu, ngay tại khi cô bắt đầu hoài nghi ông ta không phải ngủ đi, lão rốt cuộc gật đầu ra tiếng: “ân, mặt sáng như ánh trăng, khí chất như hồng ngọc, quả nhiên là vương tộc, ngươi không tìm lầm người, Đông Phương lão bản.” khí chất cá quỷ! Cảm tạ lão già ông ban tặng, tôi hiện tại rõ ràng là suy vận, mặt khẳng định thoạt nhìn “tổn hại thật tổn hại” cô tức giận đến bất chấp gia huấn kính lão đắc thọ, chỉ vào mặt lão hét lớn: “vị lão tiên tinh này, làm người phải có lương tâm, lão tùy tiện nói câu đầu tiên đã bức chết tôi, lão cũng không hiểu ý hư sao? Lão sống gần 80 tuổi, lại làm cho tôi mới 23 tuổi liền chịu cảnh bị sát hại, lão không sợ gặp nghiệp chướng sao?” “nha nga! Không sai, thanh âm to, mặt mày thanh tú, chiếu theo ngày sinh tháng đẻ Đông Phương lão bản đưa cho ta, ta đã đoán ngay ra cô có thể là chuyển thế của Triệu thị công chúa ngàn năm sau luân hồi…..” Lỗ Mạc căn bản không nghe cô nói cái gì, kinh hỉ lại nói. “thật vậy sao?” Đông Phương Phong Hoa ngẩn ra. “đủ! Không cần nói nữa!” cô không nghĩ lại nghe có không. “ân, cái này rất tốt, Đông Phương lão bản, công chúa chuyển thế tự mình giải rủa, Đông Phương gia các ngươi nhất định có thể cứu chữa.” Lỗ Mặc kích động nói. “ân…hy vọng như thế.” Đông Phương Phong Hoa ngắm cô liếc mắt một cái, cười nhẹ. Cô khó có thể tin hắn. “lão ta nói cái gì anh đều tin tưởng? anh không lo lắng lão nhân này nói năng lung tung, sai anh giết tôi? Anh xem thông minh như vậy, như thế nào lại còn tin loại mê tín hư vô không căn cứ nhất phái nói bậy?” “Mộ Hiền, không thể vô lễ, Lỗ Mặc đại sư cũng không phải người bình thường, ông ấy có thông linh tuệ nhãn.” Đông Phương Phong Hoa lãnh xích. “thông linh tuệ nhãn a! ta nói ta có mắt âm dương, lão có tin không?” cô khoa trương vỗ trán kêu một cái. “a… công chúa thật thú vị.” Lỗ Mặc hì hì nở nụ cười. Đông Phương Phong Hoa nhìn cô, bất đắc dĩ cười: “tôi nói, đừng gọi tôi công chúa, lão nhân ông như thế nào_ngô oa…..” cô hoảng sợ dậm chân, không ngờ không đứng vững, trượt chân một chút. Đông Phương Phong Hoa thân thủ rất nhanh kéo ôm lấy cô, tức giận nói kỹ: “cô a, không thể bình tĩnh một chút sao?” Lại một lần nữa ngửi thấy mùi gỗ đàn trên người hắn, đầu lại hiện lên hình ảnh đêm nóng bỏng đó, mặt của cô ầm ầm phiêu hồng, xấu hổ đẩy tên bại hoại hắn ra, càng đi nhanh hơn, bảo trì khoảng cách với hắn. Hắn hơi hơi nhíu đầu mày, đối với động tác của cô có chút bất đắc dĩ. Lỗ Mặc lẳng lặng nhin hai người bọn họ, đột nhiên thở dài một tiếng: “ai!” “làm sao vậy? đại sư.” Đông Phương Phong Hoa ngẩn ra, quay đầu hỏi. Đông Phương, còn nhớ rõ mấy năm trước, khi mới gặp ta đã nói với ngươi rằng, Đông Phương gia có thể cứu được hay không, đều ở chỗ ngươi đi?” Lỗ Mặc nói. “nhớ rõ, cho nên Mộ Hiền là do tôi tìm được…..” “đúng vậy, người tìm thấy cô ấy, nhưng, đến cuối cùng có thể đạt được mục đích hay không, mấu chốt là ở chỗ ngươi!” Lỗ Mặc ý vị thâm trường nói. Hắn sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu được điều mà Lỗ Mặc ám chỉ, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia lạnh như băng. “đừng lo lắng, đại sư, lòng ta luôn kiên định, không có gì quan trọng hơn việc nguyền rủa của Đông Phương gia.” “thật không? Vậy là tốt rồi.” Lỗ Mặc rất nhanh liếc mắt về phía Triệu Mộ Hiền. Triệu Mộ Hiền cũng không để ý, cô nghe thấy ẩn sâu trong lời nói của Đông Phương Phong Hoa lộ sát khí, trong lòng nổi lên một sự lo lắng. Cho dù lúc trước vừa cùng cô trêu đùa ầm ĩ, giây tiếp theo hắn cũng sẽ không chút do dự động thủ giết cô…. Đông Phương Phong Hoa chính là người như vậy. Cố tình, cô tức hắn, mắng hắn, chửi hắn, chính là không thể chán ghét hắn, hoặc là, khi hắn dùng dao móc trài tim của cô ra, cô cũng hận hắn không được. “mạng của tôi, sẽ không bị tay các người khống chế, lão ba đã từng nói tôi không có số đoản mệnh….” Cô buồn bực bọn họ. Lỗ Mặc nhìn cô, nói: “kiếp trước công chúa hẳn đã quên lúc trước mình ba mươi tuổi đã chết, tuy có phúc tướng, nhưng bị họa nhìn trúng mục tiêu, họa vô đơn chí, có tránh lần thứ nhất, không thể tránh lần thứ hai…..” “được rồi, theo như lời lão nói những lời không hay, tôi xem lão căn bản là kẻ lừa đảo.” cô lập tức đánh gãy lời lão, ngăn cản lão đoán mệnh cô lung tung. “họa vô đơn chí là chỉ cái gì?” Đông Phương Phong Hoa bắt lỗi trong lời nói. “ây, lần này ta đến trừ bỏ xem mặt cô ấy, quan trọng còn muốn cảnh cáo ngươi, gần đây tựa hồ có người hỏi thăm chuyện Đông Phương gia.” Lỗ Mặc nói xong, lông mi trắng ninh đứng lên. “nga?” hắn nghiêm nghị. “ta thậm chí cảm giác có người theo dõi chúng ta.” Lỗ Mặc nói xong, trái phải nhìn xung quanh một chút. Đông Phương Phong Hoa khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hướng bốn phía nhìn lướt xung quanh, lập tức nói: “phải không? Chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây, trở về rồi bàn tiếp.” Triệu Mộ Hiền vừa nghe phải đi về, trong lòng âm thầm kêu khổ, thật vất vả mới có cơ hội đi ra, cô có thể nào lại bị mang về, không được, nói cái gì cô cũng phải nghĩ biện pháp đào tẩu. “chờ một chút, tôi nghĩ muốn đi toilet.” Cô chạy nhanh ra chiêu. “Đông Phương Phong Hoa liếc nhìn cô một cái, nói: “được rồi, ta đi theo cô.” “dát? tôi đi toilet anh cũng muốn đi cùng?” cô trừng lớn hai mắt. “đúng vậy, miễn có cho người muốn học phim truyền hình kịch tính đến toilet để đào tẩu.” hắn cười lạnh. Bi nói trúng ý tưởng, cô ấp úng nói: “cái gì… đào tẩu cái gì? Anh đang nói cái gì a….”

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chú và Cháu

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Đọc Truyện Tiểu Thư Ôsin Full Online

30 tuổi mẹ giục tôi lấy chồng

Là Con Gái, Điều Quan Trọng Nhất Khi Yêu Là Được Tôn Trọng!