, đang thiêu đốt bụng dưới cô, loại cảm giác sắp được bạo khai này để làm gì? Theo đầu ngón tay hắn trêu chọc, kích thích dục vọng đến cực hạn, cô ở môi hắn dật ra rên rỉ, thân thể hồng nhuận mềm mại bắt đầu không ngừng run rẩy. “ân…” cô bất lực tóc tán loạn, giống như bị lâm vào hư vô, cao vút, lại không có trọng lực rơi xuống….. Nước triều dâng qua đi, hắn mới chậm rãi buông môi cô ra, ngẩng đầu nhìn thẳng cô. Cô thần hồn mê loạn nhìn hắn tuấn nhan không gợn sóng, hư không mềm mại nói ra không ra lời. hắn…hắn vừa làm cái gì với cô? Vừa rồi cô, rốt cuộc làm sao vậy? “mới chỉ là lần đầu, cô đã liền như vậy, vậy thì khí lực để làm tiếp ở đâu chứ?” hắn vuốt ve hai má hồng cô, tiếng nói không rõ vì nguyên nhân nào mà trầm thấp khàn khàn. Cô giống như bị rút một cái, huyết sắc nhanh chóng trên mặt nhanh chóng biến mất. cô… vừa mới ở trước mặt hắn… “cô a, muốn dụ hoặc đàn ông còn kém lắm, về sau đừng làm loại chuyện ngu xuẩn như thế này nữa.” hắn châm chọc nhéo nheo hai má cô. Trời ạ! Cô vừa thẹn, vừa tức, vừa hận, dùng sức đẩy hắn ra, xoay người liền vọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa thật mạnh, dán chặt trên cánh cửa hối hận không thôi. Ngu ngốc, đứa ngốc, rốt cuộc cô đang làm cái gì a? mê hoặc người bất thành lại còn bị người ta cấp…cấp… Ngừng ngừng ngừng! không muốn nghĩ nữa! nhất tưởng cô bị đầu ngón tay hắn dễ dàng khiêu khích liền xúc động không thôi, cô rất muốn chết. không có tư cách, không có nhân phẩm, vô dụng! cô ở trong lòng mình tự phỉ nhổ, càng không ngừng lấy tay nện vào đầu mình, hận không thể để thời gian quay trở lại, hận không thể quên hết chuyện đã phát sinh qua… Bên ngoài phòng chính, trên mặt Đông Phương Phong Hoa ý cười đã nhạt bớt đi, thậm chí trở nên thâm trầm tăm tối. hắn là làm sao vậy? ngay cả cô gái như Triệu Mộ Hiền cũng có thể khiến cho hắn không thể khống chế được? vốn nghĩ đùa đùa cô, không muốn làm nên tình trạng này… rốt cuộc là ai dụ hoặc ai? Môi của cô ngoài tưởng tượng, non mềm ôn nhuận, xúc cảm vô cùng tốt, hơn nữa có tư vị ngây ngô, giống như anh đào chín mọng làm cho người ta hận không thể một ngụm ăn sạch. Trong khi giãy dụa thân thể thon dài cân xứng kia, bộ ngực sữa lớn nhỏ vừa phải, cùng với kia có thể khiến người ta chìm đắm trong ôn nhuận bí nhị, cung nóng bỏng yêu kiều…. Trong lồng ngực kia, trái tim tiếu tấu đập quá nhanh, lộ ra cảm xúc không tầm thường của hắn, vừa rồi hắn khó có mà kìm lòng nổi, hơn nữa cô ở trong lòng hắn nháy mắt run run cháy rực, hắn tinh tường cảm thấy trong cơ thể mình dục vọng đang đốt cháy, dục vọng muốn cô… Thật sự không xong, không thể được! thế gian này, người phụ nữ nào cũng có thể, chỉ có cô là không được! Thân thủ long long tóc dài, hắn sẵng giọng nghiêm mặt, xoay người đi ra khỏi phòng Triệu Mộ Hiền. có thể là Thiên Kiều nói đúng, tốt nhất hắn nên bảo trì khoảng cách với cô, một khi đã thành thói quen, muốn bỏ cũng là rất khó…… Trên đường đi đến sân bay, Triệu Mộ Hiền vẫn không dám nhìn Đông Phương Phong Hoa, trên thực tế, từ tối hôm đó, trong phòng cô xảy ra chuyện kia, cô liền không thể nhìn thẳng mặt hắn. bởi vì nhìn đến mặt hắn, sẽ nhớ tới lúc hắn hôn, hắn vuốt ve, hắn…. đáng giận. đúng vậy, hắn thực đáng giận, ngày đó hắn căn bản là có ý định, ý định muốn chỉnh cô, nhục nhã cô, mới cùng cô làm chuyện kia. Nhưng cô không thể tha thứ cho chính mình vô dụng chống cự cũng không nổi, trong lòng còn đối hắn…… Đối hắn…. kỳ thật sau khi hồi tưởng, trong lòng cô so với ai khác đều rõ ràng, phụ nữ có thể để cho một người đàn ông tùy ý hôn môi âu yếm mình, chỉ có một nguyên nhân, thì phải là__ Cô thích hắn, phi thường phi thường thích, Biết rõ hắn muốn giết cô, biết rõ trong đầu hắn có bao nhiêu ý định đen tối, nhưng cô vẫn không thể tự kiếm bản thân mà đi vào, ngay cả hiện tại ngồi cạnh hắn, nghe trên người hắn phát ra hơi thở, nhìn ngón tay thon dài của hắn, cô đều mặt đỏ tim đạp, khó thở. Mi thật không có thuốc chữa, Triệu Mộ Hiền! cô ám thở phì phò, ở trong lòng gào thét. Cảm tình phía trước hỗn độn như sương mù, đều tại một đêm gần gũi làm cho thức tỉnh, có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Phong Hoa, cô đã bị lạc, bị lạc trong mỹ mạo của hắn, hắn mỉm cười, hắn dùng phương thức đặc hữu vây khốn cô, không chỉ muốn bắt được người của cô, còn muốn cô tự động dâng lên tấm lòng của mình. Nam nhân này nguy hiểm thực đáng sợ, không nên nói ra, chỉ sợ cô thực sự cam tâm vì hắn mà trở thành vật tế thần…… “làm sao vậy? cô không thoải mái sao?” Đông Phương Phong Hoa quay đầu xem cô. “vô dụng….” cô cúi đầu, không dám nhìn hắn, “cô còn để ý chuyện hôm đó sao?” hắn bỗng nhiên nhắc tới. Cô cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng ngẩng đầu, cực lực phủ nhận: “hôm đó chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ.” “vậy là tốt rồi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tiết mục vui ngoài lề, không cần thiết phải để trong lòng.” Hắn thản nhiên nói. Chuyện vui đùa? Hắn trả lời làm cô hơi hơi đau lòng, cô cắn răng, bật thốt lên nói: “đối với anh có thể đó là chuyện vui đùa, nhưng với tôi mà nói đó là lần đầu tiên……” “a? nguyên lai cô thật để ý nha?” đôi mắt hắn khinh nghễ. “vô dụng, tôi không phải để ý, tôi chỉ là….chỉ là…..” cô không thể lý giải, chính mình giờ phút này còn đang mâu thuẫn, cũng hy vọng hắn đã quên, lại không hy vọng hắn mỗi khi nói chuyện lại nhắc đến. “chính là như vậy? thật đáng tiếc ta vẫn làm chưa xong sao?” hắn xoay mình khuynh hướng cô, ác liệt thổi khí vào mặt cô. Cô hách nhất đại kiêu, lui đến sát cánh cửa, hổn hển: “mới không phải…. anh đừng ở đó mà nói bậy bạ gì đó?” “ta nói bậy? cô không phải vội vã muốn bỏ tấm thân xử nữ này, mới chủ động dụ hoặc ta sao?” hắn càng lại gần sát cô. “tôi….” Cô một trận ngậm miệng. “tuy rằng cô thất bại, nhưng vẫn còn khoái cảm, cô lại còn tức giận cái gì? Hôm đó, cô rõ ràng có cảm giác rất mãnh liệt….” hắn cổ ý ở bên tai cô nói nhỏ, giọng nói trầm thấp. Cô kinh ngạc trừng mắt hắn, khẩn trương nhìn đến người lái xe trước mặt liếc hắn một cái, phát ra từng tiếng, kích động lắp bắp thấp giọng nói: “anh…anh anh anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu….” “không hiểu? làm sao có thể không hiểu? là ai ở trong lòng ta rên rỉ thỏa mãn__” “không cần nói! Không cần nói nữa…” hai gò má cô lửa nóng đến tận lỗ tai. Hắn thấy cô nổi giận chịu không nổi, khẽ cười một tiếng, lui lại về chỗ, đối chính mình thầm than một hơi. Ai! Mới nói cần phải bảo trì khoảng cách với cô, nhưng cứ nhìn đến khuôn mặt tròn tròn cùng ánh mắt tinh tế mị mị của cô, liền không nhịn được mà chọc ghẹo cô, xem ra, thật sự sắp biến thành thói hư của hắn rồi. Kế tiếp, cô tức giận đến không để ý hắn, hai người cứ như vậy cứng nhắc, một đường đi đến sân bay, xe dừng lại ổn định, Đông Phương Phong Hoa liền xuống xe dẫn đầu, cũng dặn lái xe ở lại đợi. “Mộ Hiền, cô xuống xe với ta đi tiêp Lỗ Mặc đại sư.” Hắn hướng cô nói. Cô trừng hắn liếc mắt một cái, vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau hắn, đi tiếp khách. Theo thường lệ, Đông Phương Phong Hoa một thân tây trang thẳng tắp, tóc dài phiêu dật, lập tức khiến cho mọi người chú ý, nhưng làm gì nói đến người khác? Chính cô cũng như thế, nhìn đến không chớp mắt. Cả ngày ở