Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám (xem 2047)

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám

trong đám đông, giọng nói ấy có một sức kêu gọi đặc biệt, khiến cảnh tượng hỗn loạn nãy giờ lập tức im phắc.

Người phát ra giọng nói ấy là một người đàn ông trung niên trạc ngoại tứ tuần, mặt đen trán rộng, dáng vẻ rất chi là điềm tĩnh, thấy đám đông đang vây quanh mình, ông cất giọng rành rọt: “Mọi người nghe tôi phân công! Nam thanh niên từ 15 đến 25 tuổi phụ trách múc nước giếng, từ 25 tuổi đến 35 tuổi phụ trách vận chuyển nước, từ 35 đến 45 tuổi phụ trách dập lửa tại đám cháy, số người còn lại giúp các hộ dân xung quanh chuyển đồ đạc trong nhà ra khỏi nơi nguy hiểm, đồng thời chăm sóc tốt người già, trẻ em và phụ nữ.”

Việc sắp xếp này nghe qua thì có gì đó hơi tùy tiện, nhưng kì thực rất chi là bài bản. Thiếu niên sức khỏe cường tráng, múc nước thì rất chuẩn; thanh niên vừa có sức khỏe lại vừa dẻo dai, phụ trách vận chuyển nước, không cần chỉnh; dập lửa tại hiện trường là một công việc mạo hiểm, đòi hỏi phải dày dạn kinh nghiệm và có lòng quả cảm, nên cánh trung niên sung sức đảm nhận thì miễn bàn. Điều đáng quý ở đây là, trong những tình huống nước sôi lửa bỏng như thế này, mà gã mặt đen này vẫn có thể sắp xếp một cách chu đáo hợp lí, đâu ra đấy, đến La Phi cũng phải khâm phục, anh quay đầu lại hỏi Tôn Phát Siêu đang đứng bên cạnh: “Người này là ai thế?”

“Kim Chấn Vũ –trưởng thôn đương nhiệm.”

La Phi gật đầu, lúc này Kim Chấn Vũ đã lấy thân làm gương lao mình vào trong đám cháy. La Phi vừa bận lao vào lửa, vừa lớn tiếng hô hoán: “Trong nhà cháy gần hết rồi, mọi người đừng đổ thêm nước nữa, để dành nước đổ vào khu vực bên ngoài vừa mới bắt cháy, đừng để ngọn lửa lan rộng!”

Dưới sự chỉ huy hợp lý của La Phi và trưởng thôn, dân làng ai nấy đều đem hết sức mình, chừng một tiếng đồng hồ sau thì ngọn lửa cũng đã bị dập tắt, sau một hồi vỗ tay reo hò, rất nhiều người mệt lử lăn ra đất.

Kim Chấn Vũ đã để ý La Phi từ trước, lúc này mới có thời gian lại gần chào: “Vị này trông mặt không quen, chắc vừa mới đến đảo này đúng không?”

“Tôi tên là La Phi, tôi là cảnh sát. Nhưng ở trên đảo này, có lẽ tôi là khách du lịch thì đúng hơn.” –La Phi vừa nói vừa lịch sự đưa tay ra.

Kim Chấn Vũ vội bắt lấy tay La Phi: “Tôi đã bảo mà, nhìn cái là biết anh không phải là người bình thường rồi.”

“Đừng khách sáo thế.” –La Phi không quen nghe người khác tâng bốc mình, bèn lảng sang chuyện khác, “Mau xem trong nhà có ai bị thương hay gì đó không.”

Lạ một điều là, so với lòng nhiệt tình chữa cháy vừa rồi, thì những người có mặt ở đó tuyệt nhiên không hề quan tâm đến sự an nguy của chủ hộ, thậm chí có người còn cười toe toét, thì thầm: “Chết cháy đi cho đỡ bận.”

Thấy La Phi chau mày khó hiểu, Kim Chấn Vũ vội giải thích: “Căn nhà này chỉ có một người ở, người này… là một gã vô lại khét tiếng trên đảo chúng tôi, mọi người đều ghét lão ta.”

“Vô lại?” –La Phi chợt nghĩ đến điều gì đó, “Ông ta tên là gì?”

“Tiết Hiểu Hoa.” –câu trả lời của Kim Chấn Vũ đã khẳng định sự phỏng đoán của La Phi. Không ai biết được nguyên nhân cháy là do đâu. Người đầu tiên phát hiện ra đám cháy là một phụ nữ nhà hàng xóm, trong lúc thức dậy vào ban đêm bà ta nhìn thấy ngoài cửa sổ nhà mình có ánh lửa đỏ rực, liền vội gọi người chồng dậy hô hoán.

Lửa lớn tuy đã bị dập tắt, nhưng sau hỏa hoạn căn nhà đã biến thành một đống đổ nát. Trong đống đổ nát không tìm thấy thi thể của Tiết Hiểu Hoa đâu, bản thân ông ta cũng không thấy xuất hiện tại hiện trường. Mọi người bàn tán xôn xao, rồi lần lượt ra về. Không ai muốn quan tâm đến tung tích của Tiết Hiểu Hoa nữa, có lẽ từ lâu họ đã trở nên vô cảm với những hành vi khó hiểu của con người này chăng?

Riêng La Phi thì biết Tiết Hiểu Hoa tối nay có một các hẹn với Mông Thiếu Huy, mà lúc này hai người họ lại mất tăm tích, anh không khỏi cảm thấy lo lắng. Anh đem chuyện này nói với Kim Chấn Vũ, hai người bàn bạc trong giây lát rồi quyết định đến điểm hẹn của họ xem thế nào.

Đi được nửa đường thì trông thấy trong bóng đêm hình như có người đang đi đi lại lại. Khi lại gần thì nhận ra người này chính là Mông Thiếu Huy. La Phi hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Có thấy Tiết Hiểu Hoa không?”

“Không thấy.” –Mông Thiếu Huy lắc đầu, tỏ vẻ hơi hoang mang. “Em đang đi tìm mọi người đây, sao trong nhà chẳng có ai thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

La Phi kể qua cho Mông Thiếu Huy nghe về chuyện cháy nhà, Mông Thiếu Huy lúc này mới ngẩn người ra, sau đó cậu kể lại quá trình từ lúc mở cửa ra khỏi nhà: “Lúc chưa đến 10 giờ em đã ngồi đợi ở trên đỉnh núi, đợi gần được một tiếng mà vẫn không thấy Tiết Hiểu Hoa xuất hiện. Đúng lúc em đang định quay về phòng thì phát hiện con Kaka không biết đi đâu mất.”

“Thế nên em đi tìm con Kaka phải không?” –La Phi đoán hỏi, cùng lúc giải thích cho Kim Chấn Vũ hiểu, “Kaka là tên của con mèo cậu ấy nuôi.”

“Vâng. Nhưng em tìm mãi mà vẫn không thấy.” –nói đến đây, bộ dạng Mông Thiếu Huy buồn rầu và lo lắng, “Sau đó em nghe thấy trong làng đâu đâu cũng tiếng gõ trống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà cũng không kịp bận tâm vì vội quay về chỗ ở, nhưng mọi người đều đi vắng cả. Em đợi rất lâu, không thấy mọi người về, trong lòng thấy bất an nên ra đây đi tìm mọi người.

“Umm.” –La Phi gật đầu. Mông Thiếu Huy nói nghe vẻ hợp lý, không giống với người đang nói dối. Vả lại cậu ta với con mèo đen ấy thường ngày như hình với bóng, giờ đúng là nó đã mất tăm tích.

“Mà thôi, em không sao là tốt rồi. Lão Tiết Hiểu Hoa này suốt ngày du thủ du thực, rượu chè be bét, giờ chả biết là đang nằm ngủ quên đi ở cái xó xỉnh nào nữa.” –Kim Chấn Vũ vừa nói vừa nhìn Mông Thiếu Huy như muốn dò xét điều gì, “Phải rồi, sao ông ta lại gặp cậu vậy?”

“Dạ… ông ấy bảo muốn cho em xem một vài thứ.” –Mông Thiếu Huy trả lời ậm ừ cho qua.

“Cậu đừng có tin vào những gì ông ta nói, chẳng qua là muốn lừa tiền của cậu đấy thôi, tốt nhất cậu nên tránh xa ông ta ra.” –Kim Chấn Vũ làm ra vẻ trịnh trọng khuyên Mông Thiếu Huy, xem ra trong con mắt ông ta thì quyền lợi của du khách đáng để quan tâm hơn là tung tích của Tiết Hiểu Hoa.

Mông Thiếu Huy không bình luận gì, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu xịt xịt mũi, có vẻ như hơi nhiễm lạnh. Phản ứng của cậu lây sang cả La Phi, khiến anh bất giác rụt cổ lại.

Gió biển thổi bay tóc mai của Mông Thiếu Huy, vết sẹo lại bị lộ ra, trong bóng tối trông càng đáng sợ. Kim Chấn Vũ cũng lẩn tránh ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Nhiệt độ còn xuống sâu nữa.” –giọng ông ta có phần lo lắng, sau đó khuyên La Phi và Mông Thiếu Huy: “Nếu các cậu không có việc gì đặc biệt, thì tốt nhất nên sớm rời khỏi hòn đảo này.”

“Vì nước biển sẽ đóng băng đúng không?” –La Phi nhớ lại lời ông Hồ nói.

Kim Chấn Vũ gật đầu: “Đúng thế. Mấy hôm nay nhiệt độ xuống thấp kinh khủng. Chung quanh đảo chúng tôi thì không vấn đề gì, chủ yếu là cảng phố huyện nằm ngoài vịnh, nước ở đó là nước chết, nếu bị đóng băng thì sẽ khá phiền phức. Nhất là mấy ngày đầu, các cậu sẽ bị nhốt trên đảo.

“Nếu không có điều gì bất trắc,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Đọc Truyện Chuyện Tình Kem Kiwi Full

Cô Vợ Của Tôi

Làm dâu

Yêu Đi Để Còn Chia Tay