“Hòa thượng Đức Bình?” –Tiết Hiểu Hoa thoạt đầu ngẩn người ra, sau đó cười nhạt, “Hmm, lão ta tránh cậu còn chả được, lẽ nào lại đi nói cho cậu biết sự thật! Tôi biết cậu nhìn đời qua khe cửa, nên sẽ không bao giờ cậu tin tôi. Tôi còn đem theo thứ này, cậu cứ xem thử đi đã.”
Tiết Hiểu Hoa vừa nói vừa móc trong túi ra một tờ giấy đưa cho Mông Thiếu Huy. Nhìn ống tay áo lão ta bóng nhẫy, Mông Thiếu Huy cố nhịn buồn nôn và cầm lấy tờ giấy.
Đây là một tờ giấy nháp màu trắng hết sức bình thường, được gấp làm tư thành hình túi áo, trông rất cũ kĩ. Mông Thiếu Huy mở giấy ra, mới liếc qua lập tức mặt đã tái nhợt, hơi thở dồn dập, hai tay cũng bắt đầu run lên.
La Phi vội lại xem, thì thấy trên giấy trắng hóa ra là một bức tranh được vẽ từ một cây bút nến, về nội dung cụ thể thì vẫn chưa nhìn rõ, Mông Thiếu Huy gấp bức thư lại, nhìn Tiết Hiểu Hoa có vẻ hơi nghi ngờ.
Tiết Hiểu Hoa nháy mắt vẻ đắc trí: “Thế nào, bây giờ thì cậu tin tôi hay là tin cái lão hòa thượng ấy?”
Mông Thiếu Huy rõ ràng là có đôi chút xuống nước, cậu hỏi vặn lại một cách yếu ớt: “Tin ông… Thế thì sao nào?”
Tiết Hiểu Hoa phá lên cười: “Tin tôi thì tốt rồi, tôi có thể nói cho cậu biết toàn bộ sự thật. Có điều, với điều kiện là…”
“Điều kiện gì, ông nói đi.”
“Cậu phải trả tôi thù lao.” –Tiết Hiểu Hoa nghiêng đầu đắn đo hồi lâu, đưa ra mức giá, “Hai ngàn tệ, thế nào?”
La Phi đứng bên cạnh khẽ kéo tay áo Mông Thiếu Huy, cậu quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt rất sáng và điềm tĩnh của La Phi, tựa như người chết đuối vớ được cọc, trong lòng dội về cảm giác bình tĩnh khôn tả, im lặng trong giây lát, cậu trả lời: “Chuyện này, ông để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Vậy cậu cứ nghĩ kĩ đi. 10h đêm nay tôi vẫn còn ở đây để đợi cậu, nếu cậu nghĩ xong rồi thì đến gặp tôi,” –nói xong Tiết Hiểu Hoa đi luôn, chẳng thèm chào một câu, đi được hơn chục mét, quay đầu lại nói, “Phải rồi, bức tranh đó cậu cứ giữ lấy, dù sao thì chỗ tôi còn có rất nhiều thứ thú vị như thế nữa!”
Thoắt cái, Tiết Hiểu Hoa đã mất hút trên con đường núi quanh co, Mông Thiếu Huy đứng yên tại chỗ, sự việc thay đổi một cách chóng mặt khiến đầu óc cậu rối tung cả lên. La Phi nhận thấy trong chuyện này có điều gì đó hơi kì quặc, nhưng đây là chuyện riêng của người khác, nên anh chỉ có thể ướm hỏi: “Sao rồi? Tôi có thể giúp gì được không?”
“Dạ, không cần đâu. Cám ơn anh.” –Mông Thiếu Huy nói vài câu khách sáo, rồi chuyển sang chủ đề khác, “Mình về đi, chủ nhà chắc đã chuẩn bị cơm tối xong đang đợi chúng ta rồi đấy.”
La Phi gật đầu, hai người họ người trước người sau trở về nhà trọ.
Trong bữa cơm tối, Mông Thiếu Huy lặng im không nói, vẻ mặt đầy tâm sự. La Phi biết chắc là cậu đang suy nghĩ về cuộc hẹn với Tiết Hiểu Hoa tối nay, nhưng vì cậu không muốn nhắc tới nên La Phi cũng không tiện hỏi.
Vì đảo cách đất liền khá xa, không kéo được đường cáp quang đến, do đó ở đây không thể nói đến điện thoại hay TV. May mà mấy năm trước trên đảo có xây một cái trạm phát điện, nên cũng có điện để thắp sáng. Do đời sống giải trí thiếu thốn, cư dân trên đảo từ lâu đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Sau bữa tối là nhà nào nhà nấy thay nhau tắt đèn, đảo Minh Trạch lại chìm trong đêm tối.
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ càng lúc càng thấp, đã xuống đến dưới không độ. La Phi lên giường chui vào chăn từ sớm, nhưng vẫn chưa buồn ngủ, anh bèn đem cuốn tiểu thuyết mang theo ra đọc. Bất giác đã đọc được hai ba trăm trang. Đang lúc nhập tâm thì bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh kêu, hình như có người ra khỏi phòng. La Phi chợt nghĩ ra điều gì đó liền đưa tay lên xem đồng hồ, quả nhiên lúc này đã gần 10 giờ. Anh định chạy ra hỏi vài câu nhưng rồi lại cảm thấy mình xen vào chuyện riêng tư của người khác quá cũng không hay cho lắm. Dù sao Mông Thiếu Huy cũng là một thanh niên, vả lại điểm hẹn cách thôn xóm cũng không xa là mấy, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Đắn đo giây lát, cuối cùng anh quyết định không hỏi nữa.
La Phi nghe thấy rõ Mông Thiếu Huy rón rén bước ra ngoài cổng sân, xen lẫn cả tiếng giục mèo dậy. Xem ra tình cảm cậu dành cho con mèo này rất sâu đậm, đi đâu cũng đem nó đi theo.
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, đọc sách không vào nữa, vả lại cơn buồn ngủ cũng đã ập đến, La Phi liền tắt đèn và buông mình xuống gối, có lẽ do lúc chiều đi đường đã thấm mệt, nên đặt mình xuống cái là ngủ luôn.
Chập chờn được một lát thì bỗng nhiên La Phi bị tiếng huyên náo làm cho tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, thì thấy chung quanh toàn một màu đen, nhưng bên tai lại là những tiếng trống kêu vang, có tiếng xa tiếng gần, đến từ nhiều hướng khác nhau. Anh vội bật đèn, mặc quần áo ra khỏi giường xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, trong sân cũng vang lên tiếng trống. La Phi đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy Tôn Phát Siêu đang bưng trống đứng trong sân gõ liên hồi, quần áo thì xộc xệch, đến khuy áo còn chưa kịp cài.
“Có chuyện gì thế?” –La Phi lớn tiếng hỏi qua cửa sổ.
“Cháy! Cháy!” –Tôn Phát Siêu gằn giọng, “Mọi người mau đi chữa cháy thôi!”
Nghe ông ta nói vậy, La Phi lập tức hiểu ngay vấn đề. Thông tin liên lạc trên đảo này rất bất tiện, lại không có đội chữa cháy chuyên nghiệp, nên hễ có nhà ai bị cháy là lập tức gõ trống cảnh báo. Người nghe thấy tiếng cảnh báo không những phải đến cứu viện ngay, mà còn phải gõ trống theo, cứ như vậy, người nọ truyền cho người kia, là đã có thể huy động được lực lượng mạnh nhất trong một thời gian ngắn nhất để kiểm soát đám cháy một cách nhanh nhất có thể.
Là một cảnh sát, gặp tình huống như thế này, tất nhiên là không thể ngồi yên làm ngơ, mặc quần áo xong, La Phi lao nhanh ra sân: “Mau, chúng ta cùng đi thôi.”
Tôn Phát Siêu nghe thấy tiếng trống đã truyền đi khắp nơi bèn gật đầu, đang chuẩn bị ra khỏi sân thì như sực nhớ, hỏi: “Thế cái cậu đi cùng anh đâu rồi?”
La Phi chột dạ xem đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi, sao vẫn chưa thấy Mông Thiếu Huy về nhỉ? Nhưng bây giờ không phải là lúc lo chuyện này, anh xua tay: “Khoan hãy bận tâm đến cậu ta, chữa cháy quan trọng hơn!”
Hai người họ bê chậu rửa mặt và thùng đựng nước chạy ra khỏi sân, chỉ nhìn thấy bầu trời ở hướng chính đông trên đảo một vạt sáng màu hồng, hiển nhiên đó chính là nơi đang xảy ra hỏa hoạn. Hai người rảo bước, dọc đường tiếng trống dồn dập, liên tiếp có người gia nhập hàng ngũ.
Chừng 20 phút sau, họ đã có mặt trên đỉnh núi nơi xảy ra hỏa hoạn. Nơi đây có bảy, tám hộ dân sinh sống, các hộ này ở cách nhau không xa lắm, hộ bị cháy nhà nằm ở giữa, nếu không kiểm soát được đám cháy, rất có thể sẽ lan sang các hộ xung quanh. Lúc này, mọi người từ khắp nơi trên đảo đổ về đã lên đến trăm người, ngần ấy con người vây quanh vài cái giếng nước, hết sức lộn xộn.
“Trật tự! Trật tự! Cứ bình tĩnh đã nào!” -một giọng nói vang rền bỗng cất lên