Người chết chính là Tiết Hiểu Hoa.
Tin phát hiện thấy xác chết trong động được loan đi rất nhanh trên đảo. Vì cửa động nằm ở phía tây hòn đảo, nên La Phi và mọi người biết tin chậm hơn một chút. Không một chút nấn ná, dưới sự dẫn đường của Tôn Phát Siêu, La Phi lập tức đến nơi xảy ra vụ việc.
Khi hai người có mặt ở cửa hang, lúc này ở đây đã có rất nhiều người dân vây quanh, bọn họ ngó ngó nghiêng nghiêng, bàn tán xôn xao, thi thoảng có một vài người muốn vào bên trong, nhưng bị một người đàn ông trung niên đứng ở cửa hang ngăn lại. Người đàn ông này thân hình cao to, vai rộng lưng tròn, hai hàng lông mày nhọn hoắt dựng ngược, trông thật oai phong, Thấy La Phi và Tôn Phát Siêu lại gần, ông ta đưa tay ra: “Không được vào bên trong, không có gì hay đâu mà xem.”
Tôn Phát Siêu vội lại gần giải thích: “Vị này là cảnh sát, đến từ thành phố Long Châu!”
Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn khắp người La Phi dò xét, ra vẻ không tin. Lúc này, trong động có người nói vọng ra: “Quân Dũng, anh cảnh sát này tôi quen, cậu cứ để anh ấy vào đi.”
Người vừa nói chính là Kim Chấn Vũ, ông lại gần cửa hang, trỏ tay về phía người đàn ông cao to và giới thiệu với La Phi: “Đây là Tang Quân Dũng, động thạch nhũ này hiện do cậu ấy quản lý.”
Trên đường đi La Phi đã được nghe Tôn Phát Siêu kể qua về câu chuyện của Tang Quân Dũng, anh nhìn vào chàng thanh niên cao to đang đứng trước mặt mình: “Anh chính là người dũng cảm nhất trên đảo?”
Tang Quân Dũng gật đầu, không giấu nổi vẻ đắc chí, xem ra anh ta rất lấy làm hài lòng với cái danh hiệu này.
La Phi chỉ gọn ghẽ nói mỗi một tiếng “Tốt”, giọng ít nhiều mang vẻ tán thưởng, rồi lập tức chuyển chủ đề, hỏi Tang Quân Dũng: “Anh có đem theo máy ảnh không?”
Tang Quân Dũng trả lời ngay: “Có.” –vào mùa du lịch, công việc mà Tang Quân Dũng thích làm nhất là chụp ảnh lưu niệm với du khách với tư cách là người phát hiện ra động thạch nhũ, chiếc máy ảnh của anh ta cũng có thể coi là hàng cao cấp ở phố huyện.
“Thế thì anh mau đi lấy lại đây đi.” –Kim Chấn Vũ nói chen vào, sau đó vội quay sang La Phi: “Cảnh sát La Phi, anh mau đến đó xem đi, Tiết Hiểu Hoa chết rồi!”
La Phi không nói thêm lời thừa nào mà lập tức cùng Kim Chấn Vũ rảo bước vào bên trong động. Đi xuyên qua con hầm tối dài hơn 40 mét, một động thạch nhũ tự nhiên khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người họ.
Cách chỗ cửa hang không xa, một đôi nam nữ đang ngồi bên nhau, cô gái ngồi đầu gối khóa tai, khóc thút thít; chàng trai tuy đang ngồi bên cạnh an ủi, nhưng mỗi lúc ngẩng đầu lên lại tỏ vẻ sợ hãi.
“Chính hai người họ đã phát hiện ra xác chết.” –Kim Chấn Vũ nói cho La Phi biết sơ qua tình hình.
La Phi vừa gật đầu lắng nghe, vừa cố gắng thích nghi với thứ ánh sáng lờ mờ trong động. Khoảng một phút sau, thị lực anh mới dần được hồi phục và bắt đầu quan sát chung quanh.
Diện tích chính của động thạch nhũ chừng hai, ba ngàn mét vuông, độ cao thẳng đứng của hang chỗ lớn nhất cũng lên đến 40 mét. Bên trong động cao thấp mấp mô, đâu đâu cũng thấy nhũ đá mọc lô nhô và bậc đá chằng chịt. Trên bức trần ở góc đông nam của thân động có một cái hố lớn rộng khoảng vài mét, tối mịt không biết sâu bao nhiêu.
Thấy La Phi nhìn cái hố một cách chăm chú, Kim Chấn Vũ chủ động giải thích: “Cái hố này thông thẳng lên đỉnh núi, dạo ấy Tang Quân Dũng phát hiện ra động thạch nhũ cũng là nhờ cái hố này.”
La Phi “Ừ” một tiếng, ánh mắt di chuyển sang hướng khác.
“Tử thi ở vị trí kia.” –Kim Chấn Vũ chưa kịp nói hết, tự La Phi cũng đã trông thấy. Tại vị trí giữa động hơi lệch về hướng bắc, có một bậc đá cao khoảng trên 2 mét, rộng khoảng bảy, tám mét vuông, thi thể Tiết Hiểu Hoa đang nằm úp trên bậc đá ấy, La Phi lập tức tiến lại gần.
Vừa mới chập tối hôm qua còn ăn nói như thánh tướng, vậy mà hôm nay Tiết Hiểu Hoa đã chết cách đây nhiều giờ. Ông ta lặng lẽ trườn trên bậc đá rắn chắc, miệng thấm vết máu, giác quan mờ ảo, trán bị trầy xước do va đập với phiến đá, tạo thành một khối chất lỏng hồng hồng trắng trắng. Rõ ràng là, do ngã từ trên cao xuống đã cướp đi sinh mạng của ông ta. Một cái mầm đá sắc nhọn trên bậc đá xuyên đúng vị trí ngang tim tử thi, khiến máu từ vết thương này chảy ra lai láng, những vệt máu đã đông cứng nối đuôi chạy dài cho đến tận mặt đất dưới bậc đá.
La Phi ngẩng đầu nhìn, ở vị trí cao khoảng mười lăm mét có một khán đài nối liền với lối đi tham quan, hẳn là Tiết Hiểu Hoa đã ngã từ trên đó xuống.
“Các anh ai đã từng lên bậc đá này chưa?” –La Phi hỏi.
Kim Chấn Vũ lắc đầu: “Tang Quân Dũng không cho bất cứ ai không liên quan vào, sau khi đến đây tôi đã lập tức đứng canh bảo vệ hiện trường, đồng thời cho người đi gọi anh.”
La Phi không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn xác chết. Lúc này, Tang Quân Dũng tay cầm máy ảnh, hăng hái chạy lại.
La Phi cầm lấy máy ảnh, bám tay vào mấy nhũ đá bên cạnh thềm đá có xác chết và chụp liên tiếp từ những góc độ khác nhau, cùng lúc tranh thủ tìm hiểu thêm tình hình qua Kim Chấn Vũ.
“Cái hang này là do anh quản lý à?”
“Ừ.”
“Anh phát hiện ra vụ việc khi nào?”
“Khoảng sáu rưỡi sáng. Lúc ấy tôi còn đang ngủ thì hai đứa trẻ kia cuống cuồng lao vào nhà tôi, Phượng Kiều sợ gần như ngất lịm.”
“Buổi tối động thạch nhũ không đóng cửa à?”
“Mùa đông thường không đóng cửa, bên trong không có gì đáng giá, mà cũng chẳng có du khách đến, vì thế nên cứ để cho thoáng gió.”
“Có nghĩa là người trên đảo có thể thoải mái ra vào mà không ai phát hiện?”
“Umm. Chắc là vậy.”
Những thông tin mà La Phi muốn biết tạm thời có vậy, sau khi chụp xong một tập ảnh, anh buông máy xuống, thận trọng trèo lên thềm đá, cận cảnh quan sát tử thi.
Xung quanh tử thi không có vật dụng hay dấu vết gì đáng chú ý. Nạn nhân mặc một chiếc áo khoác bẩn màu nâu và một chiếc quần dài màu xanh thẫm, chân đi một đôi dày rách. La Phi có thể khẳng định đây chính là bộ trang phục mà Tiết Hiểu Hoa mặc lúc còn sống. Túi áo ngực bên phải cẳng phồng, La Phi nhớ lại hôm qua ông ta đã móc từ túi đó ra một bức tranh đưa cho Mông Thiếu Huy, ông ta lấy ra một đôi găng tay mỏng màu trắng đem theo, đeo vào tay xong mới đưa tay vào túi áo.
Điều đáng ngạc nhiên là, thứ lấy ra từ trong túi áo của Tiết Hiểu Hoa lại là một xấp tiền có mệnh giá 100 tệ, được thắt chặt vuông vắn bằng dây chun. La Phi đếm số tiền thì vừa hay tròn 4000 ngàn tệ.
Kim Chấn Vũ và Tang Quân Dũng đều tròn to mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Tang Quân Dũng tò mò hỏi: “Ông… ông ta lấy đâu ra số tiền này?”
Đây cũng chính là vấn đề mà La Phi đang suy nghĩ. Bất luận thế nào, thì số tiền này chắc chắn sẽ là một manh mối rất quan trọng có liên quan đến cái chết của Tiết Hiểu Hoa, anh bảo Tang Quân Dũng tìm một cái túi nilông sạch để