Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám (xem 2043)

Đọc truyện ma- Dốc quỷ ám

thản nhiên, như thể đã quá quen với sự sống và cái chết.

“Hòa thượng Đức Bình cũng là người trải qua đại nạn năm ấy chứ? Nếu tôi đoán không nhầm, thì thầy cũng có người thân gặp nạn trong trận sóng thần đó?”

Nghe La Phi nói vậy, hòa thượng Đức Bình ngẩng đầu nhìn anh thoáng chút ngạc nhiên: “Cảnh sát La Phi quả nhiên không phải người tầm thường. Anh đoán không sai chút nào, chính là sau vụ thảm họa ấy mà tôi mới nhìn thấu một vài điều, rồi tôi tự nguyện xuất gia, quanh năm trụ lại nơi đây để làm bạn với những linh hồn phiêu bạt ngoài kia.”

Mông Thiếu Huy đang chăm chú nghe hòa thượng Đức Bình kể thì con Kaka đang nằm trên tay bỗng nhiên há miệng nhe nanh, có phản ứng khác thường, thoạt đầu cậu tưởng là do đến nơi lạ nên con mèo bị căng thẳng, đang định lấy tay vỗ về nó, thì con Kaka kêu “meo” lên một tiếng rồi đạp chân rất mạnh, nhảy ra khỏi tay cậu, sau đó leo phắt lên cửa sổ, thoắt cái đã chạy ra ngoài.

“Mọi người đều bảo giống mèo đen rất thiêng, xem ra cũng không hoàn toàn là lời đồn đại.” – trông thấy điều này, hòa thượng Đức Bình không lấy gì làm lạ, ông đẩy một cánh cửa sau bước ra: “Cảnh sát La Phi, chẳng phải anh rất hứng thú với lời đồn ‘Dốc quỷ ám’ hay sao, vậy anh hãy lại đây mà xem.”

La Phi và Mông Thiếu Huy theo hòa thượng Đức Bình ra đằng sau nhà, ngay lập tức một cảm giác trang nghiêm ập đến với họ.

Chính giữa bãi cỏ hoang là một ngôi mộ xi măng nằm biệt lập, chân mộ cao trên hai mét, trước mộ có đặt một tấm bia lớn không khắc chữ. Con Kaka đang uốn lưng chạy quanh ngôi mộ.

Hòa thượng Đức Bình tiến về phía trước, lấy tay phủi nhẹ lên tấm bia: “Cảnh sát La Phi, những chuyện xảy ra trên ‘Dốc quỷ ám’ anh cũng đã biết khá nhiều, để anh tin vào chuyện ma quỷ chắc là khó, nhưng tôi muốn kể với anh chuyện này, năm ấy sau khi xây xong miếu thờ này thì bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’ mới chịu biến mất… Đây tuy là một ngôi mộ trống, bia mộ cũng chỉ là một phiến đá trống trơn, nhưng lại là nơi chôn cất linh hồn của những nạn nhân chết trong trận sóng thần năm ấy.” –nói đến đây, ông ngừng lại đôi chút, chậm rãi quay đầu sang nhìn Mông Thiếu Huy, “Con à, trong số đó có cả mẹ của con.”

Toàn thân Mông Thiếu Huy hơi run lên, hai hàng nước mắt trào ra. Dù trước đó trong đầu đã có phỏng đoán, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói ra thân thế của mình một cách rõ ràng đến như vậy, trong tức khắc, một cảm giác đau xót xâm lấn con người cậu, phải một hồi lâu sau cậu mới ấp úng: “Rốt cục mẹ con là ai? Tại sao cha con lại đưa con rời khỏi đảo? Mà sao con lại không thể nhớ chút gì về những chuyện đã xảy ra? Tất cả những điều đó, ai là người có thể nói cho con biết đây?

“Nhưng sao con lại phải biết cơ chứ? Con thật là may mắn, mà bản thân không hề biết. Có biết bao người muốn quên đi những ký ức đáng sợ ấy, mà họ không thể làm nổi, họ đành chấp nhận để cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc lúc nửa đêm. Còn con thì lại đường sá xa xôi về đây, chỉ để đi tìm những thứ không hề có ý nghĩa gì đối với mình.” –Đức Bình nhìn thẳng vào đôi mắt Mông Thiếu Huy, “Mà người đời thường không giác ngộ gì cả, chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, so với những thứ mà từ lâu đã không còn tồn tại trong đầu óc con nữa, chả lẽ lại không còn điều gì khác đáng để con quí trọng và níu giữ hay sao?”

Những lời này của hòa thượng Đức Bình, đến La Phi cũng thấy chí lí. Mông Thiếu Huy thấy xúc động trong lòng, trong chớp mắt cậu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, kể cả chuyện người bạn gái nói lời tạm biệt với mình lúc ở phố huyện, nếu vì chuyện này mà đánh mất cô ấy thì liệu có đáng không? Nhưng có nhiều chuyện cất giữ trong lòng đã làm cậu giày vò ngần ấy năm trời, nếu không tìm cho ra câu trả lời, thì đợi đến bao giờ mới khuây khỏa được đây?

“Vậy bây giờ… con phải làm sao?” Mông Thiếu Huy ấp úng nói, không biết là cậu đang tự nói với mình hay muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.

Đức Bình thở dài một cái, rồi giơ tay trỏ về hướng ngôi mộ: “Ra thắp cho mẹ con nén hương đi đã.”

Mông Thiếu Huy bày hương hỏa và đệm hương bồ xong, cúi đầu vái lạy bia mộ vô danh ba vái. La Phi đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát tất cả những gì đang diễn ra, trong lòng tự nhủ: việc anh đi khám phá bí mật của “Dốc quỷ ám”, không biết theo hòa thượng Đức Bình thì có phải cũng là một việc làm vô nghĩa hay không? kayakosaekivn, 5 Tháng mười 2014 #8 kayakosaekivn Administrator Offline Số bài viết: 798 Đã được thích: 0 Điểm thành tích: 16 Chương 6: Lửa trong đêm

Từ trong miếu thờ đi ra, màn đêm dần buông xuống, gió biển gào thét, đem theo vài phần giá lạnh. Lúc này mà tiếp tục đi sâu vào trong núi thì hiển nhiên là không thuận tiện chút nào, hai người họ nghe theo lời khuyên của hòa thượng Đức Bình quay trở lại chỗ trọ. Mông Thiếu Huy tuy đã tìm được một số câu trả lời cho mình nhưng nỗi chất chứa trong lòng cậu vẫn còn đó: Tại sao trên đảo không có ai biết cha mình? Trong giấc mơ cậu đã từng được gặp mẹ mình, nhưng sao cảnh tượng ấy lại đáng sợ đến vậy? Những việc này ai là người có thể giải thích được?

La Phi thì lại càng bộn bề với những câu hỏi trong đầu, “Dốc quỷ ám” – Thảm họa sóng thần – Miếu thờ, cách người dân trên đảo miêu tả lời đồn này thì mỗi lúc một rùng rợn hơn, nhưng nội dung mọi người nói thì đều giống nhau, không có biểu hiện gì là đang nói dối, thực khó mà lần ra được manh mối nào trong đó.

Trên đường về không dừng lại nghỉ nên nhanh hơn nhiều so với lúc đi. Được chừng nửa tiếng thì ngọn núi nằm trên địa bàn nơi họ ở trọ đã xuất hiện trước mặt hai người. Xa xa trông thấy chỗ lối vào có một bóng người đi đi lại lại, trông thấy họ đang về, người đó lập tức vội ra đón, nói giọng khàn khàn: “Cuối cùng cậu đã về, tôi đợi cậu lâu lắm rồi!”

La Phi và Mông Thiếu Huy thoáng nhìn đã nhận ra ngay người này chính là Tiết Hiểu Hoa –người đòi mua chịu rượu ở trên thuyền. Lão ta vừa nói vừa tiến lại gần Mông Thiếu Huy, cười lấy lòng với ý đồ xấu, còn La Phi thì lão ta chẳng thèm nhìn, làm như thể anh không hề tồn tại.

Mông Thiếu Huy chau mày: “Ông đợi tôi làm gì?”

“Tôi mang cho cậu một thứ.” Tiết Hiểu Hoa lấm lét đưa tay ra như một tên trộm, thứ cầm trên tay chính là bức thư mà Mông Thiếu Huy bị mất.

Mông Thiếu Huy nhận lấy bức thư, nhìn lão với ánh mắt hoài nghi: “Sao ông lại có bức thư này?”

“Hehe, tôi nhặt được dưới lòng thuyền.” –Tiết Hiểu Hoa trả lời tỉnh bơ.

“Nhặt được?” –La Phi đứng bên cạnh bỗng nói chêm vào, “Chỉ e không phải từ dưới lòng thuyền, mà là từ trong túi người khác!”

Tiết Hiểu Hoa liếc nhìn La Phi, lập tức bị ánh mắt sắc nhọn của anh chặn đứng không sao ngẩng đầu lên được. Mông Thiếu Huy lúc này cũng nhớ lại Tiết Hiểu Hoa khi ấy đã cố ý áp sát người mình, thế là cậu không cần phải khách sáo nữa và “hừm” lên một tiếng, rõ ràng là đồng tình với phán đoán của La Phi.

“Nhặt ở đâu thì quan trọng gì?” –Tiết Hiểu Hoa cười phá lên, đột nhiên hạ thấp giọng và nói. “Quan trọng là tôi biết những câu trả lời mà cậu đang đi tìm!”

“Cám ơn.” –ngay từ đầu Mông Thiếu Huy đã ghé

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tựa như tình yêu

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Nghe tiếng con khóc ré trong nhà chết đứng với cảnh tượng trước mắt…

Tuần không đủ “3 lần” là vợ nghĩ tôi có bồ

Dụ Chàng Cắn Câu