người liền đi đến cửa “Tiểu Điền đứng bên cạnh bàn , đối diện cô ấy là Tề Thiên , chính là lúc sau . Sau khi Tề Thiên nhìn thấy Tiểu Điền thì đã không còn là Tiểu Điền trước kia nữa…… Tiếng bước chân và bóng đã biến mất.” Lộ Hà nhìn cái bàn kia , tưởng tượng nó thành cái bàn của bà ấy , theo góc độ của hắn nhìn qua, theo ánh sáng chiếu đến , Tiểu Điền hẳn là đứng ở bên phải, mà Tề Thiên đứng ở bên trái. Đèn pin Tề Thiên chiếu thẳng vào Tiểu Điền , Tiểu Điền vẫn không nhúc nhích nhìn cái gì…… Nơi đó, mèo con …… Tề thiên nhìn xung quanh , phát hiện cây điếu lan …… “Tất cả điểm yếu đều tập trung vào chỗ này , mèo , điếu lan, bà Lưu , nhập huyệt,” Lộ Hà nhìn chăm chú vào cái bàn đó , tựa như nhìn chăm chú vào từng nơi Tiểu Điền và Tề Thiên đã đứng “Vì sao dọc đường Tiểu Điều đều tưởng Tề Thiên là con mèo chứ ? Vì cái gì bà Lưu nhắc nhở Tiểu Điền không được đụng vào mèo ? Chẳng lẽ con mèo này…… Là đang dẫn đường cho Tiểu Điền đến đây ……” “Đúng vậy, nếu suy nghĩ như thế, cũng sẽ giải thích được vì sao Tề Thiên lại là con mèo đó” Tôn Chính phản ứng lại “Bởi vì Tề Thiên sẽ dẫn Tiểu Điền vào phòng xét nghiệm , có lẽ con mèo đó chỉ chờ đến lúc ấy , chờ đến khi cô ấy đến trước bàn của bà Lưu và chậu điếu lan !” Lộ Hà gật gật đầu, mày vẫn nhíu chặt như trước, tựa hồ chưa nhìn nhận cách nói này . Vấn đề vẫn nằm trên cây điếu lan hay sao? Hắn cúi đầu nhìn chậu điếu lan trên người mình , vì sao mình bế lâu như vậy, không có mèo cũng không có gì xuất hiện? Nếu…… Hắn đột nhiên có một ý tưởng to gan , hắn xoay người nhìn sang Tôn Chính, Tôn Chính sợ đến mức tim đập mạnh . “Nếu, ngay từ đầu chúng ta đã lầm thì sao , vấn đề căn bản là không phải là cây điếu lan ?” Lộ Hà có chút kích động “Ban đầu Tiểu Điền bị bà Lưu quở trách vì đụng phải cây điếu lan kia đúng không ? Hay là …… Chính là bởi vì Tiểu Điền vừa lúc đụng phải gì đó gần bàn công tác của bà Lưu ? Cuối cùng cô ấy đang nhìn cái gì ? Là điếu lan ? Không phải, là nơi Tề Thiên đứng mà, Tề Thiên đứng trước bàn công tác của bà Lưu , nói cách khác, nơi đó mới là nơi chân chính có vấn đề !” “Anh là đang nói chỗ đó cách rất gần lan điếu, chính là bởi vì điếu lan có hàm nghĩa đặc thù, cho nên mọi người đều tưởng điếu lan có vấn đề?” “Đúng vậy, bởi vì mọi người đều bài xích bà Lưu, cho nên thứ bà ta quý trọng nhất định sẽ có quỷ , cũng chính vì vậy mà bọn họ nghĩ sai , chúng ta cũng nghĩ sai , vấn đề nếu không ở trên cây điếu lan , như vậy nhất định nó ở trước bàn của bà Lưu, nơi Tề Thiên đã đứng .” “Cho nên, thời điểm Tiểu Điền nhập huyệt, vị trí vẫn nhìn không phải là điếu lan, mà là một vị trí khác?” Giải thích như vậy điếu lan và mèo có quan hệ gì ? Không có vấn đề gì, nhưng con mèo nhất định dẫn Tiểu Điền đến trước bàn của bà ấy …… Mà tại sao bà ta cũng biết vấn đề về con mèo kia , bởi vì vấn đề mấu chốt nằm trước bàn của bà ta ! Lộ Hà kích động gật đầu, để điếu lan sang một bên , một lần nữa đi đến trước cửa:“Mau tới hỗ trợ, xem ra chúng ta phải tìm được bàn công tác của bà ấy .” Chương 33: Giờ Thứ Mười Một – Đại Sảnh Phòng Xét Nghiệm Tầng Hai Lộ Hà kích động gật đầu, để điếu lan sang một bên , một lần nữa đi đến trước cửa:“Mau tới hỗ trợ, xem ra chúng ta phải tìm được bàn công tác của bà ấy .” “Không, không cần, anh lấy cái kia ra trước hẳn nói.” Tôn Chính chỉ vào phía sau cửa thủy tinh . Lộ Hà nương theo ngọn đèn liền thấy , bên trái hai cái cửa sổ có một cuốn sổ . Hắn cúi người , thò tay xuyên qua cửa sổ , cố gắng một hồi lâu , mới miễn cưỡng lấy được cuốn sổ đó . “Hô! Tay đau quá ” Hắn lắc lắc tay, đem cuốn sổ để lại gần “Phòng xét nghiệm vệ sinh trách nhiệm biểu .” Không nói hai lời, hắn liền lật lên trên . Từ tờ đầu đền tờ cuối cùng , hắn ngẩng đầu lên nhìn Tôn Chính, vẻ mặt ngưng trọng:“Không tốt , ở đây không có Lưu Tần.” “Nói cách khác, Lưu Tần đã không còn làm việc ở đây ?” Tôn Chính có chút phản ứng không kịp . Hai người trầm mặc một lúc lâu , cơ hồ đang suy nghĩ về vận khí của mình xung quanh luôn gặp phải trắc trở. “Không có việc gì!” Lộ Hà dùng cuốn sổ vỗ vỗ vai Tôn chính , chấn tác tinh thần nói “Bà ta không làm việc ở đây nhưng cũng đâu chứng minh được bàn công tác của bà ấy mất , vị trí đó nhất định vẫn ở nơi này , còn Tiểu Điền thì ……” Hắn đột nhiên dừng lại, ý tưởng nào đó làm cho toàn thân hắn ứa ra mồ hôi lạnh . “Như thế nào?” Tôn Chính tiếp nhận cuốn sổ nhỏ kia . Một khắc cuối cùng khi Tiểu Điền nhập huyệt …… “Tiểu Điền, cũng nhất định còn đứng ở vị trí đó không hề nhúc nhích……” Lộ Hà kết luận . Tay đang lật giấy của Tôn Chính dừng lại , lập tức trừng hắn một cái:“Anh còn có tâm tình để dọa người khác sao!” Lộ Hà nói thầm tôi cũng không có dọa cậu a, bỗng nhiên trong đầu thoáng qua gì đó , hắn chưa kịp nắm bắt nó đã lướt qua. “Tôi có một nghi vấn , Lộ Hà” Tôn Chính đem cuốn sổ kia giơ lên trước mặt Lộ Hà,“Vì sao sau tháng 9 ,nhân viên vệ sinh từ ba người chỉ còn hai người?” Lộ Hà nhíu nhíu mày:“Cậu để ý cái này để làm cái gì?” Tuy rằng nói như vậy , hắn vẫn liếc mắt nhìn . Trước tháng 9 , nhân viên vệ sinh chịu trách nhiệm phòng xét nghiệm có ba người , nhưng sau tháng 9 chỉ còn lại hai . Cái này chỉ là chi tiết nhỏ không đáng kể , bọn họ thay đổi nhân viên thì có liên quan gì đến chúng ta chứ …… Lộ Hà tuy nghĩ như vậy , nhưng không tự chủ được bắt đầu nhìn xung quanh . Trước tháng 9 bệnh viện đồng hoa đổi chủ bắt đầu sửa sang lại. Đúng vậy , phòng xét nghiệm đã hoàn toàn mới , ghế trong đại sảnh cũng toàn là kiểu dáng hiện đại . Trong đầu lại hiện lên gì đó . Hắn thong thả bước đến gần cửa sổ cuối vách tường , lấy đèn pin cao thấp chiếu chiếu Tường rất sạch sẽ , tuy rằng phía dưới không hề thiếu dấu chân . Bỗng nhiên hắn vỗ đầu, kêu lên:“Đúng rồi! Đáng lẽ chúng ta phải để ý chứ , phòng xét nghiệm này và đải sảnh đã từng sửa chữa qua !” Tôn Chính nghe vậy cũng lập tức ngẩng đầu nhìn chung quanh. “Nhân viên từ ba người chỉ còn hai người , cho nên điếu lan bị chuyển ra bên ngoài a!” Lộ Hà linh cảm được , trong đầu giống như được bỏ thêm dầu , càng chuyển càng nhanh . Tôn Chính cũng phản ứng nhanh chóng:“Bởi vì bọn họ đem diện tích phòng xét nghiệm thu nhỏ lại , mở rộng đại sảnh bên ngoài ra!” “Đúng thế ! Cho nên vị trí bàn công tác của bà Lưu nằm trong phòng xét nghiệm , bị chuyển ra ngoài đại sảnh , đương nhiên đây là chuyện sau khi bà Lưu rời cương vị công tác, điếu lan cũng bị dời sang đại sảnh .” Ánh mắt hai người từ trong phòng xét nghiệm chuyển về nơi bọn họ đang đứng trong đại sảnh. Tôn Chính bỗng nhiên đi tới bức tường kia . Cạch. Cậu ngừng lại, quay đầu nhìn , ánh sáng đèn pin lắc lắc chiếu thẳng vào mắt khiến Lộ Hà khó chịu. “Lộ Hà, vừa rồi anh cảm thấy sau lưng có người nhìn anh , có phải là chỗ này …… hay không ?” Tin tức vừa biến mất trong đầu Lộ Hà một lần nữa quay lại . Tiểu Điền vẫn không nhúc nhích đứng ở …… “Chính, cậu tránh ra, đừng tới gần chỗ đó!” Lộ Hà sốt ruột , đi đến bên kia . Hai người cách chỗ đó xa hơn một chút , mới dừng lại. “Bởi vì tôi nhớ rõ khi anh đi đến chỗ gạch bị bể , đột nhiên nói ra một câu như vậy .” Tôn Chính nói. “Đúng vậy. Cậu có nhớ tôi từng nói qua chuyện sóng điện sinh