mèo , xem nó như bảo bối , thường xuyên thấy bà ta ôm mèo đi khắp nơi ở bệnh viện , còn nói chuyện với mèo …… Nhưng sau này con mèo đó đi ra đường bị xe cán phải , không đến vài ngày thì chết .” Lộ Hà và Tôn Chính đứng đối diện nhìn nhau , mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng vấn đề này giống như tia chớp xẹt qua một cái , chưa kịp nắm bắt đã ẩn nấp . “Cái gì kia ?” Bên kia Nghiêm Ương kinh ngạc kêu một tiếng “Tờ giấy? Hình như có từ rất rất lâu rồi nha …… A!” Lộ Hiểu Vân giật đi … “Trên đó viết gì thế ? Tối quá , anh đọc lên đi.” Trầm mặc một chút, trong máy truyền đến tiếng Nghiêm Ương oán giận:“Sao anh không đọc , đưa lại cho tôi làm gì …… Tiểu Tần, em nấu ngon lắm , ngày mai kết thúc thực nghiệm sẽ đến ăn thức ăn của em …… Này là cái gì nha?” “Tiểu Ttần, cuối tuần anh đứng dưới lầu chờ em……” “Tiểu tần, khóa học ngày mai anh không đến , đến lúc đó nhớ chép bài cho anh …… Chí Vấn ,Chí Vấn?!” Nghiêm Ương đọc lên . “Chí vấn?” Tôn Chính dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lộ Hà, sao cậu cảm thấy tên này rất quen …… Lộ Hà cũng đang đau khổ suy tư , cái tên này rất quen thuộc, rất quen thuộc . Là ai? “Đây là cái gì?” Lộ Hiểu Vân hỏi. Nghiêm Ương lập tức cười ra tiếng:“Ha ha ha, rốt cuộc cũng có thứ tiểu tử anh không biết !! Tôi nói cho anh tờ giấy này…… Hẳn là khi còn đi học một nam sinh viết cho nữ sinh, rất lưu hành ở niên đại đó, nữ sinh này chính là Lưu Tần, năm đó còn trẻ, nam sinh này tên là Chí Bấn,anh biết Chí Vấn là ai không ? Này quả thực là chuyện kinh thiên động địa ở bệnh viện a!” “Tôi nhớ ra rồi!” Lộ Hà bừng tỉnh đại ngộ “Chí Vấn này, chính là Trần Chí Vấn!” Trần Chí Vấn…… Tên này giống như cây châm đâm vào đầu Tôn Chính , ngực cậu không khỏi trở nên căng thẳng Trần chí vấn…… “Đồ ngốc Lộ Hiểu Vân , Trần Chí Vấn chính là viện trưởng bệnh viện này nè ! Xem ra ông ta và Lưu Tần từng là bạn học, quan hệ không tồi…… Nhưng Lưu Tần giữ lại tờ giầy này , đặt dưới xương mèo để làm cái gì ? Trần viện trưởng đã có vợ có con rồi mà ……” “Trần Chí Vấn, chính là viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện này , Chính!” Lộ Hà bắt được manh mối trọng điểm , kích động quay đầu . Thấy Tôn Chính nhíu chặt mày, trong ánh mắt lưu động quang mang mờ mịt và sợ hãi. “Cậu sao vậy?” Tôn Chính tỉnh táo lại , vẫn như cũ nghi hoặc nói:“Tôi cảm thấy gì đó ……” “Đừng nói anh không hiểu nha ?” Nghiêm Ương ở trong máy cassette hỏi , tựa hồ đã quên hết chuyện của mèo hay điếu lan , cả người đều đắm chìm trong trạng thái hưng phấn. Bốn cái xương mèo đinh đinh đang đang vang lên . “Xương mèo để cầu nhân duyên , là người dân tộc Tùy Âm * thường dùng , tôi nghe nói qua, chưa từng gặp qua.” Thanh âm Lộ Hiểu Vân thực trầm trọng. “Tùy Âm? Đó là người ở đâu ?” “Không biết. Lưu Tần là người Tùy Âm , thì vấn đề bệnh viện này lớn rồi.” “Tùy Âm? Anh nghe thấy chưa ?” Tôn Chính khó hiểu. “Chưa” Lộ Hà lắc đầu ,“Nghe giống như dân tộc kỳ quái nào đó hiểu biết những kỳ môn tà thuật ……” “ Đem mấy thứ này để lại chỗ cũ, đừng để cho bà ấy phát hiện, chúng ta đi về trước.”Lộ Hiểu Vân phân phó. Chương 35: Cuộn Băng Của Bác Sĩ Nghiêm – Lưu Tần [2'> Cạch cạch cạch. Ngón tay Lộ Hà có tiết tấu gõ lên cửa sổ , mày hơi hơi nhăn , ngẫu nhiên mân mê cánh môi đã khô lại. Tôn Chính không có quấy rầy suy nghĩ của Lộ Hà, nhìn hắn bộ dáng phục tùng đứng nhìn một mảnh tối đen sau cửa sổ cũng có chút đăm chiêu . “Chúng ta…… đại khái cũng có thể suy đoán được Lưu Tần và viện trưởng có quan hệ ” Lộ Hà tự nhủ “Lưu Tần là người Tùy Âm , tuy rằng tôi không biết Tùy Âm là chỗ nào, nhưng chắc nó là một nơi rất xa, cho nên thói quen sinh hoạt của bà ấy rất khác mọi người ở bệnh viện ” Tôn Chính từ chối cho ý kiến gật đầu, không phải đa số anh đều tự cho mình là “trinh thám” phán đoán lung tung sao ? Thị phi đúng sai cũng không có ai đối chứng , dù sao anh thích thế nào thì làm thế đó …… “Nếu nhìn tình trạng Lưu Tần ở bệnh viện, bà ấy vẫn bị người khác xa lánh, bởi vì bà ấy là một người quái gở đến từ nơi hẻo lánh nào đó, không hợp nhau, không hợp loài…… Đó là điều mà tôi có thể nghĩ đến ” Lộ Hà ngữ khí biến chuyển “Nhưng mà cậu xem, đối với bà ấy có một người không giống như vậy .” “Trần Chí Vấn?” “Đúng vậy, từ tờ giấy bọn họ truyền đi năm đó, quan hệ hằn không tồi, nhưng cũng chỉ nằm ở mức bạn thân , đối với Lưu Tần mà nói có lẽ đó chính là người bạn duy nhất , không, Trần Chí Cấn chính là mối tình đầu của bà ấy……” Tôn Chính nhướng mi, rốt cuộc cũng có hứng thú . “Đúng vậy, nếu là mối tình đầu, hơn nữa là người yêu duy nhất, những chuyện này đều dễ dàng giải thích” Lộ Hà bừng tỉnh đại ngộ “Trần Chí Vấn ở bệnh viện này bao lâu, Lưu Tần cũng ở đây bấy lâu, Trần Chí Vấn đối với bà ấy thế nào tôi không biết , nhưng ông ta làm viện trưởng, cưới vợ sinh con, phải nói đã quá mãn nguyện , Lưu Tần người phụ nữ này ở góa đến năm bốn mươi tuổi, một người lui tới …… Cũng không sợ cô đơn……” Tôn Chính nở nụ cười, nhưng nụ cười này không hề có cảm tình :“Bà ấy làm sao sợ tịch mịch ? Không phải còn có con mèo sao?” “Nga, mèo , đúng vậy , con mèo kia chính là người bạn duy nhất của bà ta, nói chuyện với nói , cùng nó đi dạo, thoạt nhìn rất thanh nhàn, nhưng nhìn mèo nghĩ đến người khác tư vị rất khó chịu ……” Lộ Hà một trận cảm khái “ Còn mèo này sau cũng rời bỏ bà ấy .” Tôn Chính ánh mắt không tự chủ nhìn đến nơi bọn họ tránh xa. Mèo biến thành người, người biến thành mèo , Lưu Tần có hay không từng có loại ý tưởng điên cuồng này không? Nếu con mèo này có một ngày biến thành anh ấy thì được rồi. Nếu có một ngày anh ấy biến thành con mèo này bên cạnh mỗi ngày thì tốt rồi. Nghĩ đến đây, thân thể cậu đột nhiên chấn động, khi mai tán xương cốt của con mèo này , có phải mỗi giây mỗi khắc đều ngập tràn loại ý tưởng này? Bà ấy có nghĩ đến hay không , một ngày nào đó, con mèo thật sự sẽ biến thành người? Nhưng cho dù có một ngày như vậy, người đó khẳng định cũng không phải là Trần Chí Vấn …… “Sau khi mèo chết , bà ấy đem xương mèo và tờ giấy bà ấy vẫn giữ gìn chôn xuống gằm bàn , giống như bảo bối ngày ngày khẩn trương bảo vệ ,” Lộ Hà tiếp tục cau mày thuật lại chuyện của Lưu Tần “Điếu lan đơn thuần chỉ là vì nó có quan hệ với viện trưởng nên bà ấy mới đặt nó bên cạnh , nhưng bên trong xương mèo này , có cổ quái gì đúng không ?” “Lưu Tần này , có phải …” Tôn Chính dừng một chút, cảm thấy có chút ngượng ngùng “Biết phép thuật gì đúng không ?” Lộ Hà nhìn cậu một cái, chần chờ gật đầu:“Có lý, nếu không vì sao lần đầu tiên anh hai tôi vừa thấy xương mèo đã khẩn trương như vậy? Khẳn định anh ấy đã nhận ra gì đó, anh ấy nói xương mèo dùng để cầu nhân duyên , nói như vậy bốn cái xương mèo này chắc chắn còn có tác dụng kỳ quái khác.” “Cho nên khi Tiểu Điền đụng phải chỗ ấy , bà ấy liền cảnh cáo Tiểu Điền, xương mèo này không mang đến nhân duyên, ngược lại dẫn đến mấy thứ tà môn gì đó.” Tôn Chính thuận lý thành chương bổ sung. Ở phía sau , cuộn băng không có nội dung gì hết di chuyển đến cuối cùng dừng lại . Lộ Hà một bên vô ý thức mở máy cassette ra, một bên tiếp tục phân tích:“Anh hai tôi nhìn ra được từ chuyện của Tiểu Điền có cổ quái, lại điều tra Lưu Tần lâu như vậy rốt cuộc