Cậu bé lắc đầu: – Con không biết. Mấy bữa nay ai lo cho mẹ, vì con không có tiền. Vả lại ở nhà con có mấy người đến siết nợ, họ hăm he nếu không trả sẽ bắt con để trừ nợ đó bác. – Bắt con trừ nợ? Nợ gì? Ông Tính ngạc nhiên. Họ là ai con biết không? Phong lắc đầu: – Con không biết! Nhưng họ rất hung dữ. Chắc ba con không thoát khỏi tay của họ đâu. Vì ông ấy nợ họ. Nợ nần nhiều lắm! Bà Thủy gạn hỏi thêm: – Bây giờ ba con ở đâu? Con có biết không? – Dạ! Ông ấy đồng ý cho họ bắt con để trừ nợ và cả ngôi nhà còn lại … con nghe thấy nên vội bỏ đi … Ba con chắc qua nhà cô Ba. Ông Tính giận run: – Hừ! Nó lại định vạ lây đến cô Ba. Cái thằng ác ôn vì nó mà táng gia bại sản. Nó hại người đến bao giờ nữa. Thôi con cứ ở đây rồi bác lo cho … Con dẫn bác xem mấy thằng định bắt cóc con để … – Dạ! Cậu bé đạp lí nhí. – Nhưng bác thật sự không ghét con chứ? – Tại sao con hỏi như vậy? Chẳng lẽ bác xấu lắm hả? A Phong vội ôm chồm lấy bà Thủy: – Con sợ bác biết sự thật bác sẽ không còn thương yêu con nữa. Nhưng để trong lòng thì con sợ sau này biết bác càng ghét. bà Thủy cảm thấy cay cay mắt. Thật ra bà rất yêu thương A Phong lúc nhỏ.
Bà vỗ đầu nó nhè nhẹ an ủi: – Nào! Chuyện gì con cứ nói với bác không trách con đâu? – Bác ơi! Bà nội chết là do ba con đầu độc đó. Bà ăn cái bánh mà mẹ con mang qua hôm ấy. Ba giành lại khách sạn của bác đó … ông Tính đứng sững một giây, tay ông nắm chặt mép bàn, ông run run … Rồi từ từ ngã quỵ xuống nằm sấp trên ban bất tỉnh. Bà Thủy, A Phong hết hồn vội đỡ ông dậy. Hai mắt ông nhắm ghiền. A Phong đứng cúi đầu im lặng: …Phải chi mình đừng nói … Thủy Tiên vội theo Khải Trọng. Anh dắt cô đi lên từng bậc thang. Thủy Tiên năn nỉ: – Hay là mình trở xuống đi anh. Em rờn rợn thế nào ấy. Trọng vẫn kéo Thủy Tiên đi nhanh, anh cười chọc cô: – Em sao nhát quá hà. Có gì anh chịu trách nhiệm hết. – Em xỉu anh chịu trách nhiệm được à? Vào tới dãy hành lang hun hút vắng tanh, Thủy Tiên càng sợ, cô run bần bật. Tiếng bước chân của hai người mà Thủy Tiên ngỡ là ai bước sau lưng, cô không dám đi trước. Trọng đứng lại định nhường cho cô bước lên. Cô lại níu chặt tay anh đứng lại. Trọng hối: – Em đi trước đi. Thủy Tiên càng bám chặt tay anh không rời: – Anh đi trước đi. Trọng cười: – Thiệt tình, vậy em đi sau há. Thủy Tiên lại vượt lên: – Em không dám. Trọng tức mình, đứng lại: – Trời! Ði trước cũng sợ đi sau cũng sợ. Vậy làm sao? – Em sợ lắm. Anh ơi trở xuống đi. Trọng nắm bàn tay lạnh ngắt của vợ, anh biết Thủy Tiên sợ, nhưng anh đã quyết: – Anh quyết rồi đêm nay anh phải bắt tại trận. Xem ma có dám nhát anh không? Thủy Tiên đi nhanh theo ngang anh: – Ma không nhát người lì lợm …bóng vía nặng như đá … của anh đâu, mà sẽnhát em anh biết chưa. Chỉ một mình em thấy thôi. Thủy Tiên cố nói để Trọng đổi ý, nhưng anh chẳng thèm nghe và đi nhanh hơn. – Ði mau lên, nếu không anh bỏ lại ma bắt ráng chịu. Thủy Tiên nghe Khải Trọng nói thế, hồn vía cô đã mất tiêu, hoảng quá cô chạy riết theo anh. Khách sạn vắng hoe im ắng đến rợn người. Thủy Tiên nghe có tiếng mở cửa ở một căn phòng rất khẽ. Cô nhảy lùi lại la lớn: – Anh Trọng coi kìa! Cánh cửa mở nhìn kỹ còn lúc lắc. Trọng lấy làm lạ anh nhìn vào căn phòng vắng hoe. Thủy Tiên sợ hãi kéo anh lại: – Anh đừng đi … Em sợ lắm … Khải Trọng nhìn sắc mặt biến đổi của Thủy Tiên anh vội an ủi: – Em đừng sợ. Theo anh nhanh lên. Bỗng cánh cửa khép kín lại. Tất cả lại yên lặng như cũ. Hình như có tiếng kêu nho nhỏ, tiếng rên ừ ừ trong phòng. Thủy Tiên đứng muốn không nổi. Cô run bần bật năn nỉ van xin Trọng: – Anh ơi! Trở xuống đi còn kịp mà.
Trọng nói lớn: – Em có muốn xuống anh đưa xuống và anh sẽ ở lại đây một mình. Thủy Tiên sa sầm nét mặt: – Một mình nguy hiểm lắm! – Nếu sợ một mình anh gặp nguy hiểm, em hãy ở lại với anh. Dũng cảm lên em. Thủy Tiên không nói gì. Cô siết chặt tay anh. Trọng mở cửa căn phòng. Cả hai cùng vào. Khung cảnh trong phòng trọ rất hữu tình. Những tấm rèm màu xanh nhẹ mát, may rất khéo hơi phất phơ trong gió. Thủy Tiên bảo anh đóng cửa. Trọng cười: – Anh muốn thấy ma đung đưa ở cửa sổ mà. Khải Trọng vừa nói, vừa khép sơ cửa sổ lại, rồi cả hai ngồi ở salon nói chuyện. Trọng cười: – Không ngờ vợ anh chúa sợ ma. – Anh mới biết hả? Em đã nói với anh từ lâu rồi ai mà giấu. Anh kỳ ghê. Khải Trọng nhìn vợ âu yếm tìm cách trêu cô: – Em thua xa Hải Thi. Cô ấy giỏi lắm đó. Thủy Tiên phụng phịu: – – Ghét ghê! Lại khen người khác trước mặt em à? Sao anh không rũ cô ấy đi theo, ở đó khen hoài. – Em không ghen à! Cứ xúi bậy hoài. Thủy Tiên đập vào tay anh một cái thật đau: – Nói nhảm nè. Chợt cô nắm tay anh lên xem đồng hồ: – Anh ơi chín giờ rồi. Mình đi nghỉ đi. – Ừ! Chờ chút nữa đi cưng. – Chờ ai? – Chờ …! Trọng định nói ma nhưng sợ Thủy Tiên đòi trở về nên nói lãng đi: – Chờ mấy người bạn, họ hẹn lên đây chơi.
Thủy Tiên vẫn chưa buồn ngủ. Cô ngồi gác tréo chân lên nhìn lơ đảng cuối phòng. Cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, y như có người đẩy cảnh cửa. Thủy Tiên hốt hoảng để chân xuống. Cánh cửa lại từ từ khép lại. Cô hốt hoảng không dám nhút nhích khều Khải Trọng chỉ cho anh thấy. Khải Trọng bật dậy đến bên phòng tắm nhìn vào chẳng có ai. Anh đi lòng vòng lẫm bẫm: – Quái lạ! Cái gì thế ta? Thủy Tiên chờ anh ngồi xuống cô nói: – Em cũng ráng liều với anh một đêm. Trọng Trêu: – Liều với con ma chứ! – Ôi anh đừng có nhắc linh lắm đó. Nhắc là có hoài hà. Trọng khóa cửa phòng thật chặt. Hai người vẫn ngồi đó. Ðèn vẫn sáng. Cánh cửa phòng lại bật mở như có người từ bên ngoài kéo ra. Trong quá ngạc nhiên anh hỏi: – Ai đó? – Coi chừng là bạn anh đó? Trọng ngẫm nghĩ cửa tại sao đã đóng mà lại tự mở được. Lạ quá! Trọng bước đến bên cạnh cửa. Anh sờ thử cánh cửa chẳng thấy gì. Một chốc sau cánh cửa phòng lại bật mở trước đôi mắt sững sờ của