Đọc Truyện Ma - Bao Giờ Đến Được Với Nhau - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc Truyện Ma - Bao Giờ Đến Được Với Nhau (xem 308)

Đọc Truyện Ma - Bao Giờ Đến Được Với Nhau

Toàn sung sướng ôm chặt Mai vào người hôn lên mái tóc và dìu nàng bước lên bờ. Trước khi lên xe, hai người quay lại nhìn mặt hồ lần cuối, bỗng Mai đề nghị: – Anh hãy ném xuống hồ một viên đá. – Để làm gì em? – Viên đá anh ném xuống sẽ nằm yên giữa hồ chung với hàng ngàn hàng hàng vạn viên do em đã ném xuống, có nghĩa là em đã ôm được anh vĩnh viễn trong lòng đúng theo ước nguyện từ ngày mới gặp và yêu anh. Sau chuyến về từ Pleiku, Mai càng ngày càng tỏ ra buồn bã, không còn những tiếng cười dòn tan mỗi lần trò chuyện. Toàn ngày đêm gạn hỏi nhưng Mai chỉ lắc đầu không trả lời. Cho đến một hôm nàng khóc suốt đêm, Toàn lo lắng ôm nàng vào lòng mơn trớn vỗ về. Cuối cùng nàng ngồi dậy gục đầu vào vai Toàn thổn thức: – Đã đến lúc em phải xa anh. Như trúng phải luồng điện Toàn giật mình nhìn thẳng vào mắt Mai, hai tay lắc mạnh đôi vai, hỏi tới tấp: – Tại sao? Tại sao? Anh đã làm gì em buồn? Tiếng khóc của Mai càng lớn: – Đã đến lúc em phải ra đi, một ngày nào đó anh sẽ hiễu. – Không, anh muốn em nói ngay bây giờ. – Không được anh, em không thể làm gì trong lúc nầy. – Cho đến lúc nào? – Khi anh đến thăm em thì anh sẽ hiểu. Mai đưa ngón tay che miệng Toàn: – Đừng hỏi nhiều, em không có quyền tiết lộ bất cứ gì bây giờ. – Ai cấm em? – Bí mật. Biết không thể đòi hỏi gì hơn một khi Mai đã dứt khoát, Toàn thều thào: – Anh sẽ đưa em về nhà. – Em cho anh địa chỉ để đến thăm em sau. Nói dứt câu, nàng đứng dậy lấy trong túi áo Toàn cuốn sổ tay và ghi địa chỉ của nàng và dặn: – Em đi rồi anh hãy mở ra xem sau. Trước khi trời sáng, Mai quay qua ôm chặt lấy Toàn: – Yêu em lần cuối đi anh. Yêu thật nhiều, thật nồng nàn, thật say đắm để em làm hành trang mang theo. Còn em, em sẽ để lại cho anh một vết sẹo để đời. Vừa dứt câu Mai hôn vào môi và mắt vào tai vào cổ Toàn, cuối cùng ghé răng cắn vào vai Toàn hai cái thật mạnh rồi đứng dậy bước nhanh về phía cửa. Toàn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp ú ớ vài câu và chạy theo ra đến đường nhưng Mai đã đi xa. Toàn tỉnh dậy và ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn nằm ở tại nhà Vinh. Chàng ngồi dậy định thần, vươn vai thở một hơi dài và cảm thấy trong người khỏe hẳn. Không tin vào nhản Toàn của mình khi nhìn thấy đồ vật trong phòng và những gì đã xảy ra, chàng thử bấm mạnh hai đầu ngón tay cái và trỏ vào nhau, cảm thấy đau, chứng tỏ mình đang hoàn toàn tỉnh táo. Bước xuống giường không kịp mang đôi giày, Toàn mở cửa bước ra phòng ăn, vợ chồng Vinh đang dùng điểm tâm, hai người vội để ly café xuống reo lên: – Chào anh Toàn, tỉnh dậy đã khỏe hẳn chưa? Ngủ gì gần một tuần nay làm chúng tôi hết hồn. Bây gờ đến lượt ngạc nhiên: – Anh chị nói tôi ngủ? – Vâng, anh ngủ ngon lành một tuần nay. Toàn lắc đầu: – Không thể được, hoàn toàn không thể? – Tại sao? – Sau khi hết say, tôi đã về nhà gần cả năm nay mà ! Hai vợ chồng Vinh trố mắt nhìn Toàn: – Anh đã tỉnh hẳn chưa hay vẫn còn say ngủ? Toàn ngồi xuống cạnh hai vợ chồng: – Chuyện gì đã xảy ra? – Chúng tôi phải hỏi anh mới đúng. Toàn lấy ly café của Vinh uống một hơi: – Tôi đã về nhà tôi ngay đêm hôm đó. Vợ Vinh lắc đầu, Vinh nhìn Toàn thương hại giải thích: – Anh đã ngủ mê gần một tuần nay, chúng tôi sợ quá nên đã nhờ anh Khoa đến bắt mạch, đo huyết áp cho anh nhiều lần nhưng sức khỏe của anh thật hoàn toàn và ở trong trạng thái bình thường của một người khoẻ mạnh đang ngủ say. Cuối cùng chúng tôi quyết định đưa anh vào bệnh viện, nằm tại đây hai ngày. Sau khi khám tổng quát rồi qua chuyên khoa tâm thần, các bác sĩ xác nhận anh ở trong tình trạng hôn mê nhưng không kiếm được một triệu chứng lạ nào, chỉ cần vào nước biển để giữ thăng bằng điều hòa cơ thể. Cuối cùng chúng tôi đưa anh về lại đây vì cần có người bên cạnh chăm sóc. Khoa đến đây hai lần một ngày để trông chừng anh nhưng vẫ không có chuyện gì xảy ra. Giấc ngủ thật yên lành, mặt mày tươi rói, miệng lâu lâu mỉm cười nhưng đang trò chuyện cùng ai. Toàn vẫn lắc đầu: – Tôi không tin chuyện xảy ra như vậy. Vinh đưa tay chỉ tờ lịch treo tường: – Nhìn kỹ và cố nhớ lại, tối thứ bảy tuần trước, sinh nhật vợ tôi là ngày 9 tháng 4, anh và một số anh em đến đây ăn cơm với chúng tôi, hôm nay là 16 tháng 4, nghĩa là đúng một tuần, làm gì có chuyện một năm. Vợ Vinh hỏi lại: – Anh nói anh đã tỉnh lại và về nhà, bây giờ giải thích cho chúng tôi. Toàn vẫn một mực: – Đồng ý hôm sinh nhật chị Vinh, tôi say thật đến ngã gục xuống bàn chẳng hay biết trời trăng gì cả. Nhưng sau đó, chính cô Mai đến và đưa tôi về nhà. Vinh trả lời: – Cô Mai nào, hôm đó chẳng có ai tên Mai. Ngoài những cặp vợ chồng bạn bè anh đều quen biết, chỉ có cô Lan là người chúng tôi muốn giới thiệu với anh. Nhưng cô Lan trúng gió ói mửa, vợ chồng anh Khoa đã đưa cô ta về. Sau đó không còn một người lạ nào trong nhà ngoài những người bạn thân của chúng ta. – Chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với anh chị kể. Vợ Vinh ghé tai chồng nói nhỏ: – Có thể anh Toàn bị ám ảnh một chuyện gì, bây giờ thì nên gởi anh đến một bác sĩ tâm thần. Toàn đáp ngay: – Tôi thật tỉnh táo và sáng suốt nói chuyện với anh chị, không cần bác sĩ. – Được anh kể chúng tôi nghe chuyện của anh. Toàn chậm rãi: – Sau khi gục tại chỗ, tôi vẫn còn nhận định được anh chị và mấy anh em đưa vào phòng, cởi giày, áo ngoài và đặt nằm trên giường sau đó chị thoa dầu gió cho tôi. Chừng nửa tiếng sau thì Mai xuất hiện, nàng xin lỗi đến trễ và xin phép anh chị đưa tôi về nhà. Lúc đầu anh chị ngại, nhưng sau nhiều lần giải thích, anh chị đồng ý để Mai đưa về nhà tôi. Chính nàng lái xe tôi và dìu tôi vào nhà một cách an toàn. Mai đã ở lại với tôi, nối lại mối tình đầu thật trọn vẹn với nhau gần một năm. Sau đó chúng buộc lòng phải chia tay để nàng trở về nhà. Vợ chồng Vinh không thể tin vào những lời Toàn vừa thốt ra, Vợ Vinh vẫn ôn tồn: – Anh bị một chuyện gì ám ảnh nặng. Vinh ngăn vợ: – Khoan kết luận vội vã như vậy, bây giờ xin anh Toàn nói rõ thêm về cô Mai được không? – Được, chuyện đơn giản như thế nầy. Tôi và Mai quen nhau tại Pleiku, nhưng thật sự chưa ai mở lời nói chuyện yêu đương trước. Pleiku mất, chúng tôi mỗi người di tản xuống Quy Nhơn. Ba năm sau kể từ ngày mất nước, tôi vào Sàigòn và vượt biên bằng đường biển. Tình cờ gặp lại nhau trong trại tị nạn Mãlai, lần nầy tôi tỏ tình trước, Mai vẫn vui vẽ nhưng không đáp lại tình yêu của tôi. Sau đó tôi đi Mỹ và mất hẳn liên lạc với Mai cho đến bây giờ không. Vinh trầm ngâm giây lát: – Như vậy chẳng có gì quan tâm cũng không phải vấn đề tâm thần. Chỉ là giấc mộng bình thường. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, anh ngủ say một giấc dài mặc dù đã nhiều lần đánh thức bằng đủ mọi hình thức, di chuyển vào bệnh viện, trải qua nhiều gian đoạn khám nghiệm mà anh vẫn không hay biết. – Đối với tôi là một thời gian dài, chúng tôi sống trọn vẹn cho nhau như đôi vợ chồng mới cưới trong căn nhà thân yêu của tôi. Vợ Vinh không tài nào hiểu được những lời Toàn vừa trình bày: – Anh có vết tích nào chứng minh những lời anh nói: – Có chứ. Toàn rút trong tui quần cuốn sổ tay ra: – Chính Mai đã tự tay biên địa chỉ của nàng vào đây. Vừa nói Toàn lật trang chữ D ra đưa cho hai vợ chồng xem, ở gần cuối trang giấy, ba giòng chữ đậm nét r

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

Thiếu Một Chút

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

Xem tử vi ngày 22/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo