Yêu tôi! Sao cậu không làm được? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Yêu tôi! Sao cậu không làm được? (xem 8620)

Yêu tôi! Sao cậu không làm được?

được ở riêng với Hải Đăng.


Được một lúc có bé gái chạy đến bên cạnh Diệu Anh, miệng nhỏ xinh tíu tít.


– Chị xinh đẹp ơi, chị mua giúp em một bong bóng được không ạ? Bong bóng màu vàng này, bong bóng màu hồng, bong bóng màu xanh, bong bóng màu đỏ nữa. Chị mua một cái cũng được ạ!


Diệu Anh phì cười nhìn cô bé trước mặt, tuy quần áo cô bé không được sạch sẽ lắm nhưng cô bé có khuôn mặt rất sáng sủa, đáng yêu. Vô thức Diệu Anh vuốt tóc cô bé, mỉm cười hỏi.


– Em tên gì?


– Lam ạ, Hiền Lam.


Hiền Lam? Tên rất hay.


– Vậy em mấy tuổi rồi?


Hình như về khoản tính toán cô bé không giỏi lắm, phải mất một lúc lẩm bẩm mới trả lời được.


– Em bảy tuổi rồi ạ.


– Ngoan lắm, ba mẹ em đâu?


– Mẹ em mất, ba mẹ uống rượu ở nhà hàng xóm rồi ạ.


Câu trả lời thơ ngây của Hiền Lam khiến Diệu Anh vừa tức vừa buồn cười. Thật ra trong cuộc sống cũng có số ít bậc cha mẹ không hề thương con cái của mình, chẳng hạn như ba của cô bé này. Ông ấy chỉ biết uống rượu rồi lấy tiền bán bóng của con gái mình.


– Chị mua hết chỗ bong bóng này. Nhưng mà… có điều kiện.


– Điều kiện gì cơ ạ?


– Em phải giữ lại một số tiền để mua dép mới có biết chưa? Không được đưa hết cho ba đâu đấy.


Đừng trách Diệu Anh dạy hư trẻ em, nhưng nếu đưa hết tiền cho ba Hiền Lam sẽ không còn tiền để mua dép mới nữa. Đôi dép cô bé đang mang đã không còn nguyên vẹn nữa, đã không thể bảo vệ đôi chân của cô bé nữa rồi.


– Vâng.


Hiền Lam gật đầu rất mạnh, cười rất tươi, bởi vì bán hết bong bóng Hiền Lam sẽ được về nhà sớm. Diệu Anh không biết giá của những bong bóng này bao nhiêu nhưng cô không tiếc khi lấy tờ polime một trăm đưa cho cô bé. Hiền Lam sau khi thấy tiền Diệu Anh đưa liền muốn trả lại nhưng cô đã nhanh hơn bỏ vào túi áo của cô bé, khẽ vuốt mái tóc đen mượt.


– Đây là tiền chị trả cho em, không cần trả lại gì cả. Mau về nhà kẻo trời tối đấy.


– Em cảm ơn chị rất nhiều! Chị là người tốt nhất em từng gặp, sau này chị nhất định sẽ xinh đẹp hơn, cưới được… à… gì nhỉ? À đúng rồi, cưới được người chồng tốt nhất thế giới này.


Hiền Lam lễ phép vòng tay cám ơn Diệu Anh mấy lần rồi mới vui vẻ chạy đi, đôi tay nhỏ bé giữ chặt túi áo cất tiền. Nãy giờ Diệu Anh vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của cô bé, chồng sao? Không biết cô bé đó có hiểu chồng là gì không nữa… Nhìn kiểu nói chuyện ấp úng như vậy chắc là không hiểu gì rồi. Diệu Anh cười khổ nhìn theo bóng dáng Hiền Lam đang chạy, cô bé này, thật rất đáng yêu!



” Diệu Anh, giữa chúng ta chỉ có một người được ở bên Hải Đăng. Và người đó không thể nào là cậu được. Không thể! ”


~~~~~


Diệu Anh và Hải Đăng đi dạo biển đến lúc qua giờ cơm tối vẫn chưa về, mẹ Diệu Anh có gọi hỏi thăm hai người đang ở đâu rồi thôi, không hề thúc ép hai người phải về sớm. Mặt biển về đêm đen như mực, gió biển nổi lên, mang theo cái lạnh thổi vào mặt Diệu Anh, thật ra cô có chút lạnh. Hải Đăng đem áo khoác của cậu khoác lên người Diệu Anh, vỗ vỗ vai cô vài cái sau đó mới thu tay về chỗ cũ. Thật ra Hải Đăng muốn khoác tay qua vai Diệu Anh một chút nhưng ngẫm lại hành động đó đối với quan hệ của hai người hiện tại không hợp lắm, không khéo Diệu Anh không thích thì toi.


– Hải Đăng, cậu nói xem tôi có phải là một người bạn tệ hại không?


Diệu Anh chợt nhớ đến khoảng thời gian gần đây của cô và Quỳnh Giao, không một cái nhìn, chẳng một lời nói. Căn nhà trở nên lạnh lẽo đến gai người, ở đó không còn tiếng đùa giỡn của hai người nữa. Tại sao Diệu Anh và Quỳnh Giao lại có ngày hôm nay? Trước đây Diệu Anh chưa bao giờ nghĩ đến hai người có ngày cãi nhau giận dỗi lâu như vậy. Phải chăng có gì đó đã thay đổi? Là Diệu Anh hay Quỳnh Giao thay đổi? Hoặc là, cả hai đều đã không còn như xưa?


– Sao lại nói thế? Tôi thấy cậu rất tốt mà.


– Vậy sao?


Diệu Anh bật cười tự giễu. Có người bạn tốt nào như cô không? Biết rõ Quỳnh Giao yêu thích Hải Đăng nhưng Diệu Anh vẫn không chủ động tránh xa cậu. Như vậy chẳng phải khiến Quỳnh Giao đau lòng sao?


– Cậu biết không, Quỳnh Giao rất thích cậu, vô cùng thích cậu. Nhưng mà tôi thì sao, tôi lúc nào cũng ở cạnh cậu, tôi khiến cậu ấy khó chịu. Cậu ấy không thích tôi gần gũi với người cậu ấy yêu. Không riêng gì Quỳnh Giao, các cô gái khi yêu đều như vậy cả thôi…


– Chuyện của tôi và Quỳnh Giao không liên quan gì đến cậu.


Hải Đăng nhíu mày, cậu đang nghĩ Diệu Anh tự trách bản thân mình là lý do khiến Hải Đăng và Quỳnh Giao chia tay.


Diệu Anh lắc đầu, hai bàn tay ôm chặt lấy cánh tay.


– Hm… tôi không nói chuyện đó. Hải Đăng này, nếu như cậu thích một cô gái, vậy cậu có muốn những nam sinh khác gần gũi với cô gái cậu thích không?


Hải Đăng chợt nghĩ đến Duy Bảo, Mạnh Hoàng và những vệ tinh khác xung quanh Diệu Anh. Hẳn nhiên là cậu không thích chuyện đó rồi. Hải Đăng không trả lời nhưng Diệu Anh vẫn biết đáp án, đó là một đáp án tất yếu.


– Quỳnh Giao cũng như vậy thôi. Không thể trách cậu ấy được.


Cả hai rơi vào trầm mặc. Hải Đăng biết giữa Diệu Anh và Quỳnh Giao có chuyện gì đó nhưng nếu cô không muốn kể cậu cũng không hỏi làm gì. Bàn tay Hải Đăng vô tình đụng phải túi quần bên phải, lúc này Hải Đăng mới nhớ ra một thứ.


– Này, cậu nhắm mắt lại đi.


– Làm gì?


– Cậu nhiều chuyện thật đấy! Nghe lời tí sẽ chết cậu à?


Ngoài miệng Hải Đăng khó chịu vậy thôi chứ trên mặt vẫn là nét trẻ con thường ngày, không có vẻ gì là tức giận cả. Hải Đăng lấy hai tay Diệu Anh che mắt cô lại, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc hộp trang sức nhỏ xinh, hài lòng nở nụ cười.


– Được rồi, mở mắt ra đi.


Trước mặt Diệu Anh là một chiếc lắc tay bạc, cô hết nhìn chiếc lắc tay trong hộp rồi lại nhìn Hải Đăng như muốn hỏi là :” Tặng tôi sao? ” . Hải Đăng rất ăn ý phối hợp, gật mạnh đầu. Trong lúc Diệu Anh còn đang ngơ ngác Hải Đăng đã nhanh nhẹn lấy lắc tay từ trong hộp ra, đeo vào tay trái của Diệu Anh.


– Đây là gì vậy?


– Nhìn mà không biết à? Lắc tay.


– Ý tôi là tại sao cậu lại tặng nó?


– Đừng nói với tôi cậu không nhớ sinh nhật của mình luôn nhé?


Sinh nhật của Diệu Anh sao? Hôm nay là ngày chín tháng sáu, vậy là ngày mai rồi. Trời đất, không ngờ Diệu Anh đãng trí đến vậy. Sinh nhật của cô mà phải để người khác nhắc giúp.


– Tôi thật sự không nhớ. Cám ơn cậu nhiều nhé!


– Có thích không?


Diệu Anh giơ cao cổ tay trái lên ngắm nghía, điểm xuyết của lắc tay là những ngôi sao màu trắng lấp lánh không quá cầu kì nhưng cũng không phải đơn giản.


– Rất thích!


– Thích là tốt rồi.


Vẻ mặt u sầu của Diệu Anh ban nãy đã lập tức bay biến, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ tươi vui. Hải Đăng rất thích nhìn Diệu An

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giọt nước mắt ân hận của cô vợ luôn tự ti vì chồng không phải là một soái ca

Mãi mãi là bao xa

Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé

Cuộc sống điền viên của Tình Nhi

Về thăm vợ bất ngờ, chồng đói quá bèn ăn thử mâm cơm ở cữ mẹ nấu cho vợ thì phải bật khóc nức nở