Yêu đôi môi em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Yêu đôi môi em (xem 2298)

Yêu đôi môi em

gì, lúc này Lạc Tiểu Phàm thường cười rất vui vẻ và nói:


– Trên đời này chỉ có em ngửi thấy mùi của anh thôi, bởi vì anh là của em, là vật sở hữu riêng của em. Bởi vậy, cả đời này anh không được rời xa em, phải yêu em, thương em, chiều chuộng em, bởi vì em là người yêu anh nhất trên đời.


Nước mắt của Khương Hạo không nhịn được lại trào ra, anh đã làm cái gì? Đã làm việc gì? Làm tổn thương tới người con gái yêu thương anh nhất, chỉ vì một chức vụ, chỉ vì một tòa biệt thự lạnh lẽo. Anh thực sự hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà anh sẽ tỉnh ngay giây tiếp theo, khi anh mở mắt ra, Lạc Tiểu Phàm mà anh yêu thương nhất đang nằm bên cạnh anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, dùng bàn tay nhỏ ấm áp của mình sờ lên mặt anh, lên môi anh, cằm anh, rồi cô hôn anh, nói rằng như vậy vẫn chưa đủ, nói rằng chỉ cần có anh, cô có thể nằm cả đời bên cạnh anh như thế này, không bao giờ thấy cô đơn.


Khương Hạo nằm ngửa trên chiếc giường có mắc một cái màn màu xanh khói, nhắm mắt lại, anh ngửi thấy một mùi thơm rất ngọt ngào, trên đầu anh có treo chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu vàng của Lạc Tiểu Phàm. Đây là chiếc áo mà anh mua cho cô nhân một chuyến công tác ở Hàng Châu, cô rất yêu quí nó, bởi vì đó là do anh tặng cho cô. Khương Hạo cầm chiếc áo trong tay, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, đó là mùi hương của Lạc Tiểu Phàm, ngọt ngào và quyến rũ, khiến anh lại cảm thấy ham muốn cô. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này, trong đầu anh nhớ lại vô số lần anh cùng cô ân ái. Anh nắm chặt chiếc áo, nước mắt lại trào dâng, nói lớn:


– Lạc Tiểu Phàm, anh yêu em, em có thể trở về không?


– Hừ, vẫn còn nhớ người tình cũ, lại còn dám chạy đến đây, có phải anh lén gặp lại cô ta không hả? – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu anh. Khương Hạo kinh ngạc ngồi bật dậy, không biết từ lúc nào, Đương Ái Hân đã đứng ở cửa, đang lạnh lùng nhìn anh bằng con mắt khinh bỉ. Khương Hạo giận dữ nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như băng:


– Ra ngoài.


Đường Ái Hân thấy thái độ Khương Hạo như vậy, cũng lập tức nổi máu:


– Anh điên rồi, dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Anh không biết anh ăn của ai, uống của ai sao? Cẩn thận tôi đá anh thì anh sẽ thực sự biến thành đồ vô dụng đấy.


– Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, cô có coi tôi là chồng cô không? Nếu không chửi tôi trước mặt người khác thì cũng đánh tôi, cô có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Cô muốn thế nào thì cứ như thế đó hả?


Đương Ái Hân nghe anh nói câu đó bèn nhào đến, cào cấu lên người Khương Hạo. Khương Hạo nắm chặt tay cô ta, không hề tỏ vẻ thương xót, kéo Đường Ái Hân ra cửa, mở cửa ra, đẩy cô ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Đương Ái Hân ở ngoài ra sức gõ cửa, hét lớn:


– Anh mau mở cửa cho tôi, tôi sẽ nói với ba tôi, bảo ông ấy cách chức anh! Anh là cái thứ gì chứ, nếu không phải tôi, anh vẫn còn là thằng nghèo kiết xác, anh còn dám đối xử với tôi như vậy sao! Anh mau mở cửa cho tôi, mau về nhà ngay, nếu không anh hãy chờ mà xem!


Đôi vợ chồng già ở nhà đối diện mở cửa ra, tò mò nhìn Đường Ái Hân:


– Cô ơi, cô tìm ai?


– Đồ già điên, không liên quan tới hai người!


Ông già giận dữ tới phát run khi nghe Đường Ái Hân nói vậy:


– Bà nó, mau gọi điện cho bảo vệ, bảo là có người làm phiền chúng ta nghỉ ngơi, mau đuổi cái người vô học này đi.


Đường Ái Hân chống nạnh:


– Bà già chết tiệt, bà dám hả! Đừng có nhiều chuyện, cẩn thận kẻo chết sớm đấy.


Hai vợ chồng giận quá không nói được lời nào:


– Tôi là bộ đội, tôi sợ cái gì, quỷ Nhật tôi còn không sợ, lẽ nào lại sợ cô sao! Cô đi mau, nếu không tôi gọi bảo vệ lên đấy!


Đường Ái Hân lại đập mạnh cửa, thấy Khương Hạo không mở cửa, cô ta bèn chửi vài tiếng rồi đi. Hai vợ chồng nhìn nhau, lắc đầu. Xã hội bây giờ lạ thật, có vài đồng tiền là đã ra vẻ ta đây, coi thường người khác. Con trai ông bà cũng là tỷ phú, có tiền cũng có như thế đâu? Làm người cho tốt mới là quan trọng nhất.


Lạc Tiểu Phàm gục mặt trên bàn một lúc rất lâu, khi cô ngẩng đầu lên thì trời đã tối, mọi người trong phòng làm việc đều đã ra về. Lạc Tiểu Phàm đứng lên, từ sau khi Khương Hạo đi, tan làm rồi cô không biết đi đâu cả, nhà đối với cô mà nói, đã không còn là nhà nữa. Vô số lần cô tự hỏi, mình đi đâu bây giờ, nơi nào mới không còn cô đơn, nơi nào mới có sự vui vẻ.


Khi đã ngồi lên xe, Lạc Tiểu Phàm vẫn không biết mình phải đi đâu. Lái xe không mục đích, bất giác cô lại đi tới nơi quen thuộc nhất với mình, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, chỉ có chủ nhân của nó là đã không còn.


Xuống xe, cô leo cầu thang lên lầu, đã hai ngày cô không đến đây, không biết những chậu hoa đã nở hay chưa? Cô dừng lại trước cánh cửa quen thuộc, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, chỉ có chủ nhân của nó là đã khác. Lạc Tiểu Phàm vô thức nhoẻn cười, nụ cười có gì đó đắng chát, bất lực và đau thương. Đây chính là cuộc đời – hiện thực, tàn khốc, lạnh lùng, cô thực sự muốn biết trên thế giới này đã không còn tình yêu chân chính rồi hay sao? Không dám tin, thực sự là không dám tin, nhưng cô vẫn phải kiên cường nhìn thẳng vào cái sự thực tàn khốc này. Cảm giác thất bại cứ quấn lấy cô không tha, khiến cô không thể nào bình yên trong tâm hồn.


Nhấc cái thảm lên, Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, không thấy chìa khóa đâu. Giây phút đó, thời gian như ngừng chảy, Lạc Tiểu Phàm thẫn thờ đứng ở cửa, như một người gỗ, không có tư tưởng, không có cảm giác, thậm chí còn không suy nghĩ gì. Cô âm thẩm ngửi thấy mùi hương của người đó, đó là mùi hương mà cô quen thuộc nhất và yêu thích nhất, mùi hương hòa lẫn với hơi thở của anh. Một giọt nước mắt, rồi hai giọt nước mắt lăn xuống, ngay sau đó là một hàng nước mắt nối nhau chảy tràn trên khuôn mặt cô, mũi cô tắc nghẹn khiến cô có cảm giác như không thở được. Cả người cô run rẩy, không thể khống chế được bản thân, những ấm ức trong lòng hóa thành nước mắt, cứ nối đuôi nhau chảy ra như một dòng suối nhỏ.


Chương 10


– Sao vậy Lỗi? Lần nào nhìn thấy tôi anh cũng như vậy, tôi là em rể tương lai của anh đấy.


Những người khác đều đã quen khi thấy hay người như vậy. Triệu Nhan Lỗi vốn nổi tiếng là một người giàu có nhưng khiêm tốn, luôn đối xử thân thiện với người khác, không bao giờ nổi giận với cấp dưới, nhất là không hề hư hỏng, chơi bời như những gã con nhà giàu khác, anh lại có thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhưng chưa bao giờ người ta nghe nói anh yêu người này, bỏ người kia, việc này thì anh hoàn toàn khác với Lâm Nam Vũ. Vẻ đẹp trai và thói đa tình của Lâm Nam Vũ nổi tiếng khắp trong giới, có thể đây là điểm mà hai người không hợp nhất. Lâm Nam Vũ không thích cái thái độ cao thượng của Triệu Nhan Lỗi, Triệu Nhan Lỗi thì ghét cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của Lâm Nam Vũ, bởi vậy luôn lo lắng cho tương lai của em gái mình. Anh thực sự không nỡ gả em gái cho người như thế này, chỉ vì bố mẹ hai bên đồng ý, em gái anh lại thích Lâm Nam Vũ từ khi còn nhỏ, bở

Từ khóa: Yêu đôi môi em,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hoàng Tử Online

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)

Chồng để lại toàn bộ tài sản đi theo gái

Pé Bi… Anh đã về