– Thế thì cậu không biết rồi, Triệu Tiểu Mạn phải mất 10 năm mới tán đổ được Lâm Nam Vũ, cô ta không dám làm gì anh ta đâu, có điều những người đàn bà khác của Lâm Nam Vũ thì khó nói lắm.
Lạc Tiểu Phàm ngước khuôn mặt sưng vù của mình lên, nói:
– Thứ nhất, tớ không phải là những người đàn bà khác của gã khốn nạn đó. Thứ hai, Lâm Nam Vũ còn một ngày chưa phải chồng của cô ta thì những người đàn bà khác có thể làm gì anh ta thì làm, nếu không muốn bị người ta cướp chồng thì tốt nhất là giấu kỹ anh ta ở nhà, để người khác không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không ai thèm ăn anh ta nữa.
Lý Giai dở khóc dở cười nhìn Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
– Logic gì vậy hả, cũng chỉ có mỗi Lạc Tiểu Phàm cậu là dám nói mấy câu chẳng có lý lẽ gì như vậy, đã thế lại còn nói rất thuận miệng chứ. Tớ đúng là phục cậu!
– Ai là Lạc Tiểu Phàm? – Đúng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên kiêu ngạo lên tiếng. Lý Giai giật mình lè lưỡi, nghĩ thầm: “Không phải vừa nói Tào Tháo tới, Tào Tháo tới luôn chứ? Giọng nói đáng sợ thật, mình nghĩ mình chuồn trước tốt hơn”.
Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, dáng vẻ rất sang trọng, nước da được chăm sóc tốt nên vẫn còn căng mịn, bộ quần áo lụa màu đen được cắt may khéo léo tôn thêm những đường nét cao quý của bà, vừa nhìn cũng biết bà là người giàu có:
– Là tôi ạ, bà tìm tôi có việc gì không?
Kiều Ngọc Phượng cười lạnh lùng, nhìn khuôn mặt sưng vù như cái bánh bao của cô gái xấu xí trước mặt, đôi mắt cô nheo lại chỉ còn hai đường chỉ, bộ quần áo mấy chục tệ bán đầy trên đường, không có thân hình đẹp, cũng chẳng có khuôn mặt đẹp, sao Nam Vũ nhà bà lại thích người con gái như vậy chứ?
Nhìn khuôn mặt dửng dưng của người phụ nữ trước mặt, Lạc Tiểu Phàm xoa xoa mặt mình, bực mình nói:
– Có chuyện gì thì nói mau, phiền bà đừng nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy, rõ là không lịch sự, biết không hả? Hơn nữa tôi rất bận, không có thời gian nhìn qua nhìn lại với bà, bởi vậy có chuyện gì thì nói mau, không nói thì biến!
Kiều Ngọc Phượng giận dữ tới không thốt lên lời:
– Ồ! Ồ! Hỗn láo, mẹ cô không dạy cô phải nói chuyện với người lớn như thế nào sao?
– Xin lỗi, mẹ tôi chết rồi, nhưng khi còn sống mẹ tôi dạy, khi nói chuyện với người không lịch sự thì không cần phải khách sáo. – Lạc Tiểu Phàm thấy người phụ nữ đó giận dữ tới mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng thì rất muốn cười, nhưng vừa định cười thì khuôn mặt đã đau đớn không chịu nổi, chỉ biết nhe răng ra.
– Được, tôi không thèm nói nhiều lời với loại người vô học như cô. Tôi hỏi cô, vết thương trên mặt con trai tôi có phải là do cô đánh không? – Kiều Ngọc Phượng hằn học lườm Lạc Tiểu Phàm.
Lạc Tiểu Phàm xoa xoa cổ mình, rồi vuốt vuốt mái tóc, dửng dưng nhìn Kiều Ngọc Phượng rồi nói:
– Phiền bà nói rõ một chút? Con trai bà là ai? Tôi quen nhiều đàn ông lắm, làm sao tôi biết ai là con trai bà chứ?
Kiều Ngọc Phượng tức quá thở hổn hển, cố nén ngọn lửa giận trong lòng, nói:
– Con trai tôi là Lâm Nam Vũ, chắc là cô có quen nó chứ?
Lạc Tiểu Phàm hừ một tiếng, nhìn Kiều Ngọc Phượng từ trên xuống dưới, chả trách cái gã khố nạn đó ngông cuồng như thế, thì ra là vì có một bà mẹ bất lịch sự như thế này. Cô chép miệng:
– Ồ! Tôi còn tưởng bà đang nói tới ai! Thì ra là gã khốn nạn Lâm Nam Vũ à! Đúng, đúng là tôi đánh đấy, sao hả? Lần sau nếu tôi còn gặp hắn, tôi sẽ còn đánh cho hắn sưng vù mặt mũi lên lần nữa.
– Cô… Kiều Ngọc Phượng giơ cao tay lên, định giáng cho Lạc Tiểu Phàm một cái tát nhưng Lạc Tiểu Phàm đã nhanh chóng nắm chặt tay bà, ngẩng cao mặt, hai mắt nheo lại, kiêu ngạo nói:
– Bà già đoán thử xem, vết thương trên mặt tôi là do ai đánh?
Kiều Ngọc Phượng nhìn khuôn mặt còn sưng hơn mặt Lâm Nam Vũ của Lạc Tiểu Phàm, trong lòng thầm kêu khổ, bụm miệng:
– Là…
– Đúng rồi, là con trai bà, chính là gã khốn nạn con trai bà đánh mặt tôi ra nông nỗi này, tôi còn chưa tìm con trai bà tính sổ, bà đã tự tìm đến, vậy thì chúng ta nói lý lẽ với nhau xem sao.
Đây chính là Lạc Tiểu Phàm, chữ “lý” dường như luôn đứng về phía cô. Kiều Ngọc Phượng kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Phàm, nhìn hàm răng trắng đều đặn của cô, thực sự sợ cô sẽ cắn mình, nếu vậy thì chẳng phải dung nhan của mình sẽ bị hủy hoại sao? Bà thấy hơi hối hận khi tới tìm người con gái này, một lúc sau mới thốt lên một câu:
– Sau này cô đừng có tới gần con trai tôi nữa.
Lạc Tiểu Phàm ghé sát mặt vào tai Kiều Ngọc Phượng:
– Nói chuyện cẩn thận một chút, là con trai bà cứ dính lấy tôi! Còn nữa, tôi ngủ với con trai bà đã trả tiền đầy đủ. Phiền bà quản lý hắn cho tôi, OK?
Kiều Ngọc Phượng há hốc mồm, một lúc lâu sau mới như người mộng du tỉnh lại:
– Trả tiền? Bán? Trời ơi! Ai với ai hả? – Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt như ác quỷ của Lạc Tiểu Phàm, bà bỏ chạy luôn, trong lòng thầm nghĩ: “Sao con trai mình lại thích một đứa con gái như thế này, thật là đáng sợ!”.
Lạc Tiểu Phàm đứng sau lưng bật cười sảng khoái, chỉ có điều mặt cô đau quá, cô dùng tay xoa bóp mấy vết thương trên mặt, lẩm bẩm:
– Cái gã này ra tay nặng thật, đau chết mất!
– Tiểu Phàm, tớ thực sự khâm phục cậu, lòng khâm phục này không ngòi bút nào tả xiết… – Lý Giai không biết từ xó xỉnh nào chui ra, hai tay đặt trước ngực, đôi mắt khép hờ, làm ra vẻ đang say. Lạc Tiểu Phàm cầm tập tài liệu trên bàn đập lên đầu cô ta:
– Lúc cần cậu cứu thì không biết cậu chạy đi đâu, bây giờ sao ra nhanh thế!
Lý Giai không hề giận dữ, ôm chặt vai Lạc Tiểu Phàm, tò mò hỏi:
– Rốt cuộc cậu có mối quan hệ gì với gã đa tình đó? Nói đi, cậu trói anh ta như thế nào? Anh ta không phải hạng người dễ bị phụ nữ quyến rũ đâu, cậu có biết không? Nghe nói ngay cả ngôi sao Kiều Tiểu Nghiên cũng theo đuổi anh ta mấy năm trời mà không được. – Cô ra sức lắc mạnh vai Lạc Tiểu Phàm. – Cậu kể đi, cậu làm thế nào để đưa anh ta lên giường được.
Lạc Tiểu Phàm nguýt bạn, giận dữ đứng lên:
– Sao cậu nhiều chuyện thế? Lúc làm việc chẳng bao giờ thấy cậu tích cực như vậy cả, mau đi làm việc đi, nếu không tiền thưởng tháng này sẽ lại rơi vào tay kẻ khác đấy.
– Đúng thế! Tiểu Phàm, cậu nói với bọn mình đi! Nói chuyện của cậu và Lâm Nam Vũ đi. – Lạc Tiểu Phàm vừa quay đầu lại đã giật nảy mình, trong phòng làm việc của cô chen chúc có tới một nửa nhân viên của công ty, tất cả đều nghển cao cổ, háo hức nhìn cô cứ như thể cô là động vật kỳ dị vậy. Lạc Tiểu Phàm trừng mắt:
– Không làm việc sao? Làm việc xong rồi không muốn ăn cơm hả? Cái gì mà anh chàng đa tình, rõ ràng là kẻ tồi tệ nhất mà tôi từng thấy! Hắn ta có gì mà kỳ lạ, chỉ là đồ rác rưởi, nếu muốn tìm hiểu thì các cô xuống dưới lầu mà xem, có vài thùng ở đó đó! Nếu thích thì bới rác ra xem, có mùi vị gì thì nế