Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc (xem 5619)

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

h…


Ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Phi phát hiện ra đã có không ít người vây quanh. Hiển nhiên những người qua đường này đã nghe thấy có tiếng nổ mạnh, muốn tới xem thế nào, nhưng lại không dám tiếp xúc quá gần.


Lúc này, một chiếc xe Ferrari màu xanh da trời đuổi tới như gió chở một mỹ nữ mặc đồng phục danh viện tuyệt đẹp. Là Tô Ánh Tuyết.


Tô Ánh Tuyết vừa đến, vừa thấy Lâm Phi chạy ra đã đứng chắn trước mặt hắn, nhìn hắn dò xét từ trên xuống dưới.


Lâm Phi sắp phát khóc rồi. Cô nàng này là thầy bói sao? Sao vừa mới tới đây cô nàng đã bắt kịp rồi?


Đuổi sát theo sau, Tô Ánh Tuyết lo lắng hỏi:


– Anh không sao chứ?


Lâm Phi sững sờ. Lúc này anh mới nhận ra cô không có vẻ gì tức giận mà ánh mắt lại thêm vài phần lo lắng ân cần.


Cô ấy quay về….là vì lo lắng cho mình sao?


Một tình yêu chớp nhoáng, nhưng cô ấy lại dành cho Lâm Phi ngàn vạn lo lắng, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc thực sự khó diễn tả…


Đúng là Tô Ánh Tuyết đang lo lắng cho Lâm Phi. Vừa rồi, khi dừng ở một cái đèn đỏ, cô đã nghe có tiếng nổ mạnh ở phía cục cảnh sát, bèn vội vàng bấm số của Cục trưởng Phương.


Nhưng ông ta không nghe máy, trái tim cô nhảy lên một cái, không biết vì sao, cô rất sợ kẻ xấu này gặp chuyện không may, nên vội vàng vòng qua.


Khóe miệng Lâm Phi cong lên nửa vòng vui vẻ, cười chào:


– Tiểu thư Tô…cô quan tâm tới tôi như vậy, không phải là thích tôi chứ?


Tô Ánh Tuyết nghe vậy, trái tim lo lắng nhảy loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố che giấu một tầng mỏng như sương:


– Hừ, nhìn bộ dáng thảnh thơi của anh, hẳn là không sao.


– Ha ha, Cục cảnh sát gặp một kẻ khủng bố mang theo một quả bom, may sao tôi chạy trốn kịp, có điều Cục trưởng Phương đã bị giết.


Hắn cũng không nói là mình có tham gia trong đó.


Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cũng chẳng hứng thủ hỏi nhiều về cái tin Cục trưởng Phương đã bị giết:


– Có gì mà đắc ý chứ? Đừng tưởng thoát được một cái bẫy là tôi không trị được anh.


Lâm Phi cũng không có ý nổi giận, nhìn cô cười híp mắt.


Tô Ánh Tuyết cảm thấy như mình đang đối diện với một kẻ ngu, cực kỳ bực bội, chất vấn:


– Cười cái gì? Cười đã chưa?


Lâm Phi lắc đầu, thở dài hơi bất đắc dĩ, đột nhiên nói:


– Tôi đồng ý rồi!


– Đồng ý cái gì?


Tô Ánh Tuyết hơi nghi ngờ, đột nhiên nghĩ tới điều gì:


– Anh đồng ý làm hộ vệ cho tôi rồi hả?


– Hết cách rồi, cô quan tâm tới tôi như thế, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị người ta bắt nạt sỉ nhục. Đúng không?


Lâm Phi cố nén cười, nghiêm trang hỏi.


Cô không cho là đúng:


– Hừ, coi như tôi sợ anh rồi, biết là trốn không được còn cố kiếm một cái cớ dễ nghe sao? Nhưng không sao, anh đã đồng ý, lập tức ký hợp đồng đi.


Lâm Phi nhún vai, chẳng muốn tranh cãi với phụ nữ.


Một tiếng bom nổ coi như nổ tung luôn cả dây thần kinh căng cứng của anh. Đã bị phát hiện, hơn nữa trốn thế nào phiền toái cũng sẽ tìm đến, mặc kệ đi.


Có lẽ là về nước, rồi lại gặp một cô gái thế này, cũng coi như là ý trời.


Chương 24: Mẹ Vợ Xem Mặt Con Rể.


Lâm Phi cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nói:


– Tôi tin tưởng Tô tiểu thư nên mới không đọc hợp đồng mà ký ngay. Tô tiểu thư cô không lừa gạt tôi đấy chứ. Một tháng mười vạn, ăn, mặc, ở bao tất, cô nói là phải giữ lời đấy.


– Yên tâm đi, tôi không phải là anh, không vì chút tiền ít ỏi này mà làm trò quỷ kế với anh.


Tô Ánh Tuyết nói rồi khởi động xe hỏi:


– Anh có phải về phòng trọ lấy gì không. Nếu chỉ là vài bộ quần áo này thì trực tiếp đến nhà tôi. Quần áo của anh không ổn. Tôi sẽ cho người đặt mua vài bộ mới cho anh.


Lâm Phi nghe thấy vậy, nghĩ kỳ thực cũng không có gì phải mang, lắc đầu nói:


– Không có.


– Vậy thì tốt, giờ chúng ta đến nhà của tôi trước.


– Nhà của cô, tại sao, chúng ta không đi làm sao?


– Không phải vội như vậy.


Tô Ánh Tuyết nói tiếp:


– Trên hợp đồng có viết, công việc của anh ngoài việc bảo vệ tôi ra còn làm tài xế. Tôi phải đổi chiếc xe có thể ngồi ở phía sau xử lý công việc được.


Lâm Phi cầm hợp đồng lên xem, quả đúng là có điều khoản này. Nhưng cũng chẳng có gì to tát, chạy xe có thể giải tỏa buồn bực trong lòng.


Trở về số 89 sơn trang Bắc Tú, Tô Ánh Tuyết đỗ con xe Ferrari 599 của mình vào gara tầng hầm.


Lúc này Lâm Phi mới phát hiện ra rằng gara xe rất lớn, bên trong còn đặt hơn mười chiếc xe đắt tiền khác.


Thậm chí, chiếc xe 599 này của Tô Ánh Tuyết còn là loại phổ thông, ngoài ra còn có LP 700 màu đen, Aston Martin lửa đỏ,…hầu hết đều có giá trị trên năm trăm vạn, thậm chí không ít chiếc là xe độc nhất.


Sau khi Tô Ánh Tuyết xuống xe, thấy Lâm Phi há hốc miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc xe kia, không khỏi chau mày:


– Nhìn đủ chưa?


– Tô tiểu thư, cô cuồng xe sang trọng sao? Sao lại mua nhiều xe đến vậy? Để ở đó thật lãng phí.


Lâm Phi nói.


– Ai nói với anh những chiếc xe này là tôi mua. Ngoài chiếc Ferrari này ra thì tôi chỉ mua chiếc Bentley bên kia và chiếc 911 bên cạnh này. Những chiếc khác là người khác tặng tôi nhân dịp sinh nhật.


Tô Ánh Tuyết nói.


Lâm Phi chú ý đến chiếc Bentley, chiếc Porsche 911 và chiếc Ferrari nói đều là màu xanh nước biển. Xem ra Tô Ánh Tuyết thích màu sắc này.


– Hi hi, tôi đoán là các đại gia theo đuổi cô tặng chứ gì? Cứ nói rõ ràng ra là được rồi, tôi không ghen đâu.


Lâm Phi trêu đùa.


Tô Ánh Tuyết trừng mắt với hắn, quả thực, như Lâm Phi nói, có rất nhiều người theo đuổi cô. Hồi còn học đại học, cô hay nhận được những chiếc xe này, thậm chí là biệt thự, nhưng cô thường giải quyết hết những thứ không được coi là đặc biệt trân quý, chỉ để lại vài thứ có giá trị cất giữ và mình thích.


Cho đến gần một năm nay, Mã Thanh Hoành theo đuổi mình, rồi lại được hai bên gia đình ủng hộ, những đại gia có thực lực không bằng Mã gia cũng không dám lấy lòng nữa.


Tô Ánh Tuyết đi đến quỹ bảo hiểm bên cạnh gara, sau khi mở ra lấy chiếc chìa khóa đưa cho Lâm Phi.


– Sau này lái chiếc Bentley này của tôi, cất chìa khóa cho kỹ.


Lâm Phi nhìn chiếc Maybach Zepppelin đắt tiền nhất trong đó:


– Có thể chạy chiếc kia…rất khí phái, những hơn mười triệu tệ đấy.


– Không được.


Tô Ánh Tuyết cự tuyệt một cách quyết đoán.


Lâm Phi bất đắc dĩ, đành đi về hướng chiếc xe Bentley Mulsanne. Khi đến gần, hắn đưa mắt nhìn, không khỏi “ối” lên một tiếng:


– Vừa rồi không chú ý, chiếc này của cô là Eic à, chậc chậc, thì ra không phải là loại Mulsanne bình thường. Tô tiểu thư đúng là đại gia.


Tô Ánh Tuyết nhìn hắn một cách cổ quái:


– Anh có vẻ rất am hiểu về xe?


– Ô…


Lâm Phi phát hiện mình đã để lộ quá nhiều, cười đáp:


Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi coi tình cảm vợ chồng đã chết rồi, vì mẹ vì chị tôi chấp nhận ngủ trong cái nhà kho đầy chuột bọ hôi hám

Sếp nữ muốn quan hệ đồng tính với tôi

Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Truyện Gấu Mới Cao Tay Trả Thù Gấu Cũ Voz Full

Mẹ chồng có 1-0-2