Liễu Hoành Bân nói.
Vu Mai Mai vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục nấu ăn.
Bữa tối, Trương Triệt không luôn mồm “Tiểu Lâm” như trước mà hầu như không hề nói chuyện. Điều này khiến Vu Mai Mai và Liễu Hoành Bân cảm thấy có chút kỳ lại, có vẻ như Trương Triệt có chút câu nệ.
Được cái Lâm Phi ăn lấy ăn để, không ngừng nói món này món kia ngon. Đa phần các món ăn đều được mình hắn giải quyết đến nỗi không tin bụng mình lại có thể chứa được nhiều như vậy.
Trương Triệt nhìn bộ dạng chết như quỷ chết đói đầu thai của Lâm Phi, không khỏi nhíu mày, cảm thấy văn nhã và thô tục đều dung hợp trong cùng một con người, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đến lúc dọn bát đĩa, trước cổng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Cửa sắt bị người ta dùng lực nện vào, nghe không quá thân mật.
Liễu Hoành Bân sắc mặt tối đen:
– Mẹ nó chứ, ai lại gõ mạnh như vậy?
Lâm Phi đang nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lộ ra vẻ phiền não.
– Đi ra ngoài xem đi.
Lâm Phi nói rồi đi về hướng cổng sắt.
Đến sân thì cửa được mở ra.
Bên ngoài có bốn người đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc áo ba lỗ màu đen, sắc mặt âm trầm.
Rất nhanh, Lâm Phi đã ý thức được có lẽ là bọn tối qua mình đụng phải.
Lúc này qua camera, bọn chúng đã nhìn thấy hình ảnh của Lâm Phi lái xe, lập tức nhận ra Lâm Phi.
– Thấy chiếc xe này ở đây là biết ngay tên nhãi này cũng ở đây, hừ, mày cho rằng mày thoát được sao.
Tên đàn ông cười gằn.
– Lâm Phi, có chuyện gì vậy, họ tìm cậu sao?
Liễu Hoành Bân sắc mặt nghiêm túc. Ông cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.
Lâm Phi thầm thở dài, quả nhiên là chuyện tối qua đã bị camera ghi lại. Chỉ cần có quan hệ thì không khó để tìm được nơi này.
Hơn nữa, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc mình ở đây.
– Tất cả bọn mày cút hết đi cho tao! Chúng tao đến tìm thằng nhãi này, cho hắn một bài học. Nếu chúng mày không muốn ăn đòn thì hãy cút ra xa!
Tên đàn ông cao lớn kia trừng mắt giận giữ quát.
Liễu Hoành Bân đang định nói gì thì bị vợ kéo lại, bịt miệng.
– Cái ông này! Không cần mạng nữa à? Mấy tên kia nhìn là biết chúng ta không dây được. Ông không muốn sống thì cũng đừng kéo mẹ con tôi xuống nước.
Vu Mai Mai ánh mắt ra hiệu bên cạnh còn có con gái.
Liễu Hoành Bân vốn muốn cùng Lâm Phi đối mặt với những tên này, khi đi lính cũng có chút võ phòng thân, nhưng nghe vợ nói vậy, ông đành rút lui.
Quả thực, nếu ông xảy ra chuyện, vợ và con gái sẽ phải làm sao, nên chỉ đành nhìn Lâm Phi một cách áy náy.
Trương Triệt ở bên cạnh cười lạnh. Thì ra tên này gây chuyện phiền toái. Xem ra, có thể nhìn hắn bị người ta trị rồi.
Liễu Cảnh Lam chau mày, tiến lên phía trước nói:
– Các người như vậy là không tốt. Dù có tranh chấp dùng cũng nên dùng pháp luật để giải quyết, các người làm vậy là phạm pháp.
– Ha ha, vị tiểu thư này, trông cô xinh đẹp, nhưng đừng cho rằng có thể nói chuyện. Biết điều thì ngoan ngoãn rời khỏi đây, nếu không quyền cước không có mắt, bị thương đến làn da mịn màng của mình thì không hay đâu.
Tên cao lớn nhìn nhìn Liễu Cảnh Lam.
– Cảnh Lam, việc này không liên quan đến chúng ta, đừng tiến lên trước để bị người ta hại.
Trương Triệt vội kéo tay Liễu Cảnh Lam, bộ dạng quan tâm.
Nhưng Liễu Cảnh Lam vẫn đứng bên cạnh, tránh được cái kéo tay của Trương Triệt.
– Học trưởng, chúng ta báo cảnh sát đi. Những người này quá vô pháp vô thiên rồi.
Liễu Cảnh Lam nói nghiêm túc.
– Hả! Còn muốn báo cảnh sát? Báo đi! Ông đây sợ chúng mày không báo thôi!
Mấy tên đàn ông cao lớn cười như điên nói.
Lâm Phi cười híp mắt, nhìn Liễu Cảnh Lam rồi nói:
– Cảnh Lam, không cần báo cảnh sát, tôi có thể giải quyết chúng.
– Đúng đúng, Tiểu Lâm đảm đương được, Cảnh Lam, em đừng lo lắng cho hắn nữa.
Trương Triệt vội khuyên nhủ Liễu Cảnh Lam, sợ sau khi gọi cảnh sát, đám người kia không dám đánh người nữa.
Liễu Cảnh Lam đành thở dài, lo lắng nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi nói với mấy tên to cao kia:
– Chúng mày muốn thế nào?
– Hừ.
Tên thủ lĩnh nói:
– Rất đơn giản, tối qua làm gì mày hẳn phải rõ. Hai anh em của tụi tao đã thành người thực vật rồi, không biết gì nữa rồi. Sáng nay, người của Tô gia đã nói, mày còn hại người của họ. Tên nhãi này cũng biết đánh đấm đấy chứ. Mã thiếu gia nói, anh em của tụi tao bị bắt nạt thế nào, sẽ đánh mày như thế. Huống hồ mày còn phá hủy chuyện tốt của Mã thiếu gia. Hôm nay để anh em tao đánh mày cho sướng tay đã, rồi biến mình thành kẻ đần là xong chuyện.
Lâm Phi cười nhạo, đi ra khỏi cửa lớn rồi đến phố, tránh làm tổn hại chiếc xe của Liễu Hoành Bân, rồi mới nói:
– Nói hay không bằng đánh hay, có thành hay không, phải xem bản lĩnh của chúng mày rồi.
– Có khí phách, tao thích. Chỉ tiếc là, khí phách cũng không cứu được mày.
Tên đàn ông cao lớn cười lạnh, vung tay lên:
– Anh em đâu, phế nó đi, Mã thiếu gia có thưởng.
Lời vừa dứt, ba tên cường tráng lập tức vây quay, chuẩn bị động thủ với Lâm Phi.
Lâm Phi bước một chân lên, sau khi tránh được một quả đấm, không nói lời nào, mà đạp một cước vào tên cao to.
– Ối ối!
Tên cao to kia vừa định xông lên thì bị Lâm Phi đạp cho bay ra phía sau, sau màn va chạm, trực tiếp đập vào một cái cây bên đường.
Lâm Phi trở tay duỗi nắm đấm, dùng lực túm lấy một tên đang đứng phía sau mình cho về đằng trước. Mũi chân của tên đó không hiểu vì sao lại bị Lâm Phi ngáng, cả người như diều đứt dây, bay về tên vừa ngã trước đó.
Chương 12: Bạch Mã Trang.
Trong nháy mắt đã có hai tên mất đi sức chiến đấu. Lâm Phi xoay người, hướng về hai tên còn lại, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Hai tên liếc nhau một cái, tên dẫn đầu theo bản năng nhìn chiếc xe Cadillac màu đen bên đường đối diện.
Lâm Phi sớm đã chú ý đến chiếc xe sang trọng đỗ bên đường, khóe miệng lóe lên một nụ cười lạnh lùng. Xem ra không chỉ tới động tay chân, đến chủ nhân cũng đích thân tới đốc chiến, quả thực là hận không thể nhìn hắn bị đánh chết.
Chỉ tiếc là, chúng không đạt được nguyện ước.
Hai tên lực lưỡng biết rõ đụng phải cục gạch, nhưng ăn lương người ta, tất phải dốc sức liều mạng, nếu không sau này còn ai dám thuê?
Thế là chúng cắn răng, dốc toàn lực xông lên, một tên bên trái, một tên bên phải, dùng thuật “tóm” trong quân đội, ý đồ khống chế Lâm Phi.
Lâm Phi đứng ở đó, không né tránh, mặc cho bọn chúng kìm hai tay và hai chân mình.
Hai tên thấy Lâm Phi bị trúng chiêu, sắc mặt vừa mừng rỡ thì bỗng phát hiện có gì đó không ổn!
Dù bọn họ dùng sức thế nào, Lâm Phi cũng như viên đá ngàn cân, không thể lay động!
– Chỉ chút sức lực này mà cũng học đòi người ta đánh nhau? Xem ta tao tìm sai công việ