Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc – Phần 2 (xem 3058)

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc – Phần 2

nói xong, Tô Ánh Tuyết chợt bật cười.


Trong nụ cười pha lẫn nước mắt, cô nói;


– Lâm Phi, anh biết không…lúc rùa biển đẻ trứng trên bờ cát, nó chảy nước mắt rất nhiều, không sao ngăn được…


– Rất nhiều người cho rằng, trong lúc sinh nở, rùa biển cảm thấy rất đau đớn, cho nên mới không kìm được nước mắt…


– Nhưng trên thực tế, chỉ vì điều tiết sự cân bằng muối trong cơ thể, cho nên rùa biển mới loại bỏ lượng muối dư thừa trong cơ thể qua đường nước mắt mà thôi.


– Mọi người vốn là như vậy, luôn tự cho mình là đúng, có những chuyện thấy vậy mà không phải như mình nghĩ…


Tô Ánh Tuyết nhìn ra mặt biển xa xa, lẩm bẩm như tự nói với mình:


– Các người cảm thấy tôi đáng thương, cần sự quan tâm thông cảm, nhưng…các người quá xem thường tôi rồi…Đừng quên, lúc ở vườn thú tôi đã nói với anh…Từ nhỏ tôi đã biết, phải như sư tử, không bao giờ quay đầu lại, chỉ nhìn về phía mục tiêu mà chạy thật nhanh…


– Tôi không cần anh thông cảm và thương hại, anh không yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Ngay từ lúc đầu, có lẽ bởi vì tôi quá chủ động, cũng quá tự tin, cảm thấy mình tốt hơn những cô gái khác…


– Nhưng vừa rồi, nhìn thấy cách anh nói chuyện với Hứa Vi, tôi đã hiểu, người anh thích là ai, tôi mới biết anh không bao lâu, làm sao so sánh với sự quan trọng của Hứa Vi trong lòng anh. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi cũng tỉnh táo lại và đã hiểu rõ ràng…


Nói xong, Tô Ánh Tuyết nhìn Lâm Phi mỉm cười, rồi xoay người nhanh chóng lên xe, lái xe rời đi.


Lần này Lâm Phi không đuổi theo, hắn đứng lại trên cầu, gió thổi lạnh, trong lòng rối loạn, ngàn lời, vạn lời muốn nói, như nghẹn ở cổ họng.


Cô gái này thật ngốc…Làm sao cô biết, sự quan trọng của cô trong lòng tôi, ý nghĩa của cô đối với cuộc đời tôi chứ?


Đêm đó Lâm Phi cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, cả người thẫn thờ, chỉ suy nghĩ làm sao để nói cho Tô Ánh Tuyết hiểu tâm ý của mình.


Sáng hôm sau, khi Lâm Phi xuống lầu ăn điểm tâm, Lâm Dao và Lâm Đại Nguyên đã ở đó, cô bé vừa ăn vừa lật xem một cuốn sách thanh nhạc.


– Tiểu diva nhà chúng ta đúng là một lòng cầu học. Anh tưởng em chỉ đến công ty luyện ca hát, hóa ra là còn đọc nhiều sách như vậy.


Lâm Phi nói đùa.


Lâm Dao ngẩng lên, khuôn mặt tròn trịa nở một nụ cười hồn nhiên, tuy nhiên hốc mắt thâm quầng, trông hơi tội nghiệp.


– Không còn cách nào, thầy dạy thanh nhạc nói, giọng hát theo lối “mỹ ca” (1) của em còn yếu, đến tháng mười sẽ phải bắt đầu chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn rồi, em phải luyện giọng cho mạnh hơn, nếu không, biểu diễn không thành công, sẽ không ký được hợp đồng lớn.


Lâm Đại Nguyên không hài lòng, mắng:


– Ăn cơm thì lo ăn cơm, vừa ăn vừa đọc như vậy sẽ tiêu hóa không tốt, chuyện này mà con cũng không biết sao?


Lâm Dao le lưỡi, mỉm cười gấp sách lại, bắt đầu húp từng ngụm cháo, muốn mau hết để tiếp tục đọc sách.


Lâm Đại Nguyên thấy con gái cố gắng học thanh nhạc đến mức mất ăn, mất ngủ như vậy, lo lắng thở dài, buột miệng nói:


– Theo lối hát mỹ ca, điều mấu chốt là thanh quản của con phải thả lỏng, rung nhẹ và mảnh, hơi thở phải thong thả, hít vào từ từ, thở ra chầm chậm, đừng nóng vội…


Lâm Đại Nguyên vừa nói, Lâm Dao và Lâm Phi đều ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn ông ta với vẻ lạ lùng.


Khuôn mặt già nua của Lâm Đại Nguyên đỏ lên, hơi lúng túng nói:


– Sao vậy? Con thích môn này, ba làm cha cũng quan tâm xem mấy cái này một chút thôi, bộ ba nói sai gì à?


– Dạ không…


Lâm Dao vội nói:


– Hóa ra là như vậy, tuy nhiên đột nhiên ba nói ra một cách chuyên nghiệp như vậy, khiến con tưởng là ba cũng từng học thanh nhạc rồi! Hì hì…Bây giờ ba đã không còn phản đối con, lại còn làm quân sư quạt mo cho con nữa…


Trong mắt Lâm Đại Nguyên lộ ra vẻ phức tạp không dễ nhận thấy, khinh thường “hừ” một tiếng:


– Ai làm quân sư quạt mo cho con? Chỉ tiện tay lật xem sách một chút, ba có bảo con đừng học, thì con cũng có nghe đâu mà! Thôi, ăn cơm, ăn cơm đi! Dì Vân con còn phải rửa chén đó, đừng chậm trễ!


Lâm Phi nhạy cảm nhận ra, có vẻ như Lâm Đại Nguyên thật sự hiểu biết về thanh nhạc, nhưng…một công nhân bởi vì môi trường, nhiều năm sửa xe đạp, làm sao lại hiểu biết về thanh nhạc?


(1) Mỹ ca: còn gọi là lối hát Bel Canto (Bel có nghĩa là đẹp; canto, ca hát. Bel Canto là hát đẹp/mỹ ca) là một danh từ dùng để chỉ định một kỹ thuật hát của Ý. Bí quyết của Bel Canto là làm sao chuyển từ giọng ngực (chest voice) sang giọng óc (head voice) mà không nghe sự chuyển giọng đó và làm nới rộng tầm cỡ âm vực giữa giọng nói bình thường và giọng hát lúc diễn xuất. Đặc điểm của nghệ thuật Bel Canto đối với nghệ sỹ là khả năng hát liền mạch những chuỗi nốt nhạc nhẹ nhàng bay bổng trong cùng một hơi (legato) và kỹ năng hát hoa mỹ (fioritura) ở tốc độ nhanh, rung láy và đặc biệt là khả năng điểm nốt trang trí trên mỗi câu nhạc.


Chương 351: Tâm Kế Mỹ Nhân


Trong lúc Lâm Phi đang thắc mắc, Lâm Dao cũng nghi ngờ, hỏi:


– Anh, sao trông anh buồn bã ỉu xìu vậy? Có chuyện gì không vui sao?


Lâm Phi vuốt vuốt mặt, cười khổ nói:


– Vậy mà cũng bị em nhận ra?


– Hừ, cho dù anh mấy ngày mất ngủ, cũng không có vẻ mệt mỏi như vậy, nhưng hôm nay nói chuyện cứ ỉu xìu, nhất định là có tâm sự.


Lâm Dao nói.


Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô em họ, chợt Lâm Phi nảy ra một ý nghĩ, hắn hỏi;


– Dao Dao, em là con gái, có lẽ biết cách làm thế nào để khiến cho tâm trạng của con gái trở nên tốt đẹp, để có thể hiểu được điều mình muốn nói?


Lâm Dao nghe xong, lưỡng lự một chút rồi hỏi:


– Anh, anh cãi nhau với chị Ánh Tuyết hả? Anh không tốt chút nào nha! Nhà chị Anh Tuyết xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại còn làm cho chị ấy buồn thêm.


Lâm Phi nghe em họ nói như vậy, càng thêm tự trách và xấu hổ, nói với vẻ lấy lòng:


– Bây giờ đầu óc anh cũng rối loạn lắm, em nghĩ cách giùm anh đi?


– Con bé này làm sao hiểu được chuyện đó, bản thân nó còn chưa có người yêu mà.


Lâm Đại Nguyên cắt ngang, cau mày nói:


– Tiểu Phi, một mình cháu nghĩ cách được rồi, những người trẻ tuổi không phải luôn tan tan hợp hợp sao?


– Không phải đâu! Dĩ nhiên là con hiểu chứ! Con chưa có người yêu, nhưng đã thấy nhiều rồi. Không phải những nam sinh muốn nữ sinh vui vẻ, đều là tặng hoa tặng quà sao? Mặc dù chị Ánh Tuyết không thiếu tiền, nhưng khi nhận được những món quà đó nhất định chị ấy sẽ rất vui.


Lâm Dao chu miệng, cảm thây mất mặt vì bị cha xem thường.


– Đó đều là hành động dung tục, Tiểu Phi đừng nghe lời nó, cháu phải tự mình quyết định.


Lâm Phi nheo mắt, đột nhiên hắn nhớ ra, từ trước đến giờ, mình cũng chưa bao giờ tặng quà cáp gì cho Tô Ánh Tuyết như những

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Hợp đồng… sinh… baby

Chú và Cháu

Chồng tôi thật anh tuấn

Làm dâu – Phần 5