“Xem ngươi làm sao thoát khỏi tay ta!” Chúc Dung dùng thần thức truy tìm hoài không thấy, bấy giờ mới thực sự hiểu tại sao xác con hươu trong bẫy lại bị xé thành mấy mảnh, thì ra con súc sinh giảo hoạt khá am hiểu chuyện đấu trí đấu dũng giữa thợ săn và dã thú, nó đoán Chúc Dung có thể lần tới tận đây mai phục đón lõng, hẳn trên mình nó phải có thứ gì đó dẫn dụ, nên đã xé xác con hươu, vừa chạy vừa bôi máu lên mình để giấu mùi, giống như những thợ săn sày dạn kinh nghiệm thường vẩy nước tiểu động vật vào mình để làm nhạt mùi người.
Hỏa linh của Chúc Dung luyện ngàn năm mới thành, gió thổi không tan, nước rửa không hết, máu hươu càng không che giấu được, nhưng trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành vừa tương sinh và tương khắc. Súc sinh máu vàng nhuốm máu tươi vừa khéo lại khắc chế được hỏa linh của Chúc Dung. Chẳng biết đồ súc sinh ấy hiểu được thuyết ngũ hành tương khắc hay là chó ngáp phải ruồi, dù sao Chúc Dung cũng đã để mất dấu nó.
Chúc Dung nổi giận vung tay quạt ra một chưởng, lửa hồng lập tức bùng lên thiêu rụi tất cả cây cỏ xung quanh.
Lam Điền dẫn theo chúng thần đuổi tới, nghe tiếng Chúc Dung điên cuồng chửi rủa đòi phanh thây súc sinh thành trăm mảnh liền biết rằng hắn đã thua, chẳng ai dám nhiều lời.
Đợi Chúc Dung bớt giận, Lam Điền hỏi rõ đầu đuôi rồi nói: “Súc sinh đã bị thương một tay, lại bị đốt cháy một bên gân chân, chẳng chạy nhanh được nữa, chúng ta cứ tìm kỹ nhất định sẽ bắt được thôi.”
Chúc Dung lập tức hạ lệnh phải tìm kỹ từng tấc đất, không được bỏ qua bất kỳ thứ gì khác thường.
Đúng như Lam Điền phân tích, súc sinh đi lại khó khăn, trong lúc chạy trốn, lo được chỗ này thì bỏ mất chỗ khác, không khỏi để lại dấu vết, tuy có địa hình phức tạp yểm trợ nhưng đám thần tiên đuổi theo đều là thần tướng linh lực cao cường chứ chẳng phải tiểu thần tiểu yêu, dẫu dùng cách nào cũng không cắt đuôi hoàn toàn được.
Chạy trốn không ngừng nghỉ suốt bảy ngày, súc sinh cũng đã sức cùng lực kiệt. Không có lúc nào nghỉ ngơi nên vết thương trên người nó mỗi lúc một thêm trầm trọng, chân trái bị thiêu đứt gân càng lúc càng đau buốt, hễ nhúc nhích là đau thấu xương như lửa đốt bên trong.
Súc sinh ngửa mặt nhìn vách đá sừng sững ngàn trượng trước mặt, băng qua ngọn núi này là ra khỏi Cửu Di. Rất nhiều năm trước nó đã từng qua bên kia núi, có lẽ giờ đây để thoát được đám thần tướng đang lằng nhằng đuổi theo sau, nó lại phải làm vậy.
Súc sinh hít vào một hơi, nó bấu vào một mẩu đá gồ ra trên vách núi nhưng lập tức run rẩy tuột tay rớt xuống, may nhờ đám cành cây đâm ngang chĩa dọc cản bớt mới hãm được đà rơi. Nhìn xuống dưới thấy mấy tảng đá rơi xuống đất vỡ nát, súc sinh thầm hú vía, nếu nó rớt xuống ắt cũng cùng chung kết cục.
Chẳng rõ vì bị thương hay mệt mỏi, nó bỗng thấy choáng váng, uất ức hộc ra một búng máu rồi lại liêu xiêu trèo tiếp.
Dựa vào một chân một tay, trèo lên tới đỉnh nó đã mệt nhoài không ngóc nổi đầu dậy nữa, cả người rời rã nằm vật bên sườn núi thở hổn hển, chỉ muốn lăn ra ngủ.
Trong rừng vẳng lên tiếng cú rúc sói tru báo hiệu có người ngoài xâm nhập, hẳn bọn Chúc Dung lại đuổi tới rồi.
Súc sinh gắng gượng ngẩng đầu nhìn sang vách núi đối diện, nếu tay chẳng bị thương, gân chân không bị đốt, nó thừa sức nhảy qua khe núi này, nhưng giờ đây khắp mình thương tích, đến nhích thêm một bước nó cũng chẳng còn đủ sức.
Bấy giờ, rốt cuộc nó cũng hiểu ra: mình không trốn nổi nữa rồi.
Suốt mấy trăm năm nó đã theo bầy thú trốn chạy vô số lần, vô số lần chứng kiến cảnh đồng bọn mình bị thợ săn giết hại, qua mỗi cuộc vật lộn sinh tử, nó lại học thêm được đủ loại kỹ năng để sinh tồn, nhưng hổ dữ dù dũng mãnh đến đâu cũng phải có lúc bị thương, cũng có thể bị thợ săn bắt được.
Hít sâu một hơi, súc sinh gắng nén đau gượng dậy, tứ chi chạm đất nhưng chỉ còn nhúc nhắc được một tay một chân, nó rạp người bò tới bên vách đá hệt như con sói bị thương.
Nhìn từ trên cao, súc sinh thầm nghĩ thà nhảy xuống vách núi này tan xương nát thịt, để sói mẹ tha xương thịt mình đi làm mồi cho sói con còn hơn bị lột da làm nệm, cắt đầu làm đồ trang trí trong nhà lũ thợ săn.
Súc sinh ngước đầu ngắm nền trời xanh thẳm, vầng trăng tròn sáng tỏ lơ lửng giữa tầng không dịu dàng soi rọi khắp nhân gian. Suốt mấy trăm năm, nó từng có biết bao đồng bọn, cũng từng mất đi hết đám này tới đám khác, trong rừng già, sáng sống chiều chết là chuyện thường, từ chỗ tranh không nổi miếng ăn đến hôm nay thống lĩnh núi rừng, nó đã chẳng còn gì tiếc nuối, nhưng giờ đang giữa mùa xuân, mùa xuân khiến nó bồn chồn nghi hoặc…
Tiếng cú rúc càng lúc càng chói tai, nó liền nhắm nghiền mắt nhảy xuống.
Gió thổi ù ù bên tai theo đà rơi tựa một khúc ai điếu đầy chết chóc. Có lẽ vì không dùng thị giác, khứu giác của nó bỗng trở nên tinh mẫn lạ thường, cũng có lẽ vẫn còn lưu luyến cuộc đời này, nó đột nhiên cảm nhận được hết sức rõ rệt từng mùi vị trong không khí: hương hoa đang nở rộ thơm ngào ngạt, mùi máu tanh ngòn ngọt của con mồi bị dã thú tha về hang nuôi con, mùi sữa thoang thoảng của con non mới chào đời, thêm cả mùi gì đó là lạ vừa man mát, vừa ấm áp, rất khó tả theo gió thoảng qua, không sao nhận biết khiến người nó chợt nóng bừng.
Đương lúc hoang mang vì thứ mùi lạ trong rừng mà mình mãi không nhận ra nổi, một tràng cười lanh lảnh như chuông bạc ngân nga trong gió xuân vẳng tới khiến nó giật thót mình, liền vươn tay ra theo phản xạ, bất ngờ nắm được một cành cây, theo bản năng hình thành từ mấy trăm năm, thân thể nó tự động cuộn tròn lại, lộn một cái là đã đu mình lên cây.
Giữa khe núi lởm chởm đá là một dòng suối róc rách trôi xuôi, tùy theo thế núi hai bên khi hẹp khi rộng, dòng suối cũng có khúc chảy xiết có đoạn êm đềm. Thiếu nữ áo xanh khoan thai dạo bước, một tay xách giày tay kia vén váy, nhón chân nhảy thoăn thoắt từ hòn đá này sang hòn đá kia giữa lòng suối, vừa nhảy vừa cười, ánh trăng lấp loáng trên bàn chân trắng nõn của nàng, uyển chuyển như thủy linh, kỳ ảo tựa hoa yêu.
Đương mùa hoa đào nở rộ, hoa nở đỏ rực hai bên vách núi, trải ra bát ngát dưới ánh trăng, huy hoàng tựa ráng chiều, rực rỡ ngang gấm lụa, mỹ lệ như mộng như mơ. Thiếu nữ áo xanh cũng mê mẩn trước cảnh sắc nơi này bèn ngồi xuống tảng đá bên khe vọc nước. Đột nhiên nàng đứng dậy, gỡ trâm, xõa tóc, tháo dây lưng, cởi y phục rồi khỏa thân nhảy ùm xuống suối như một chú cá tung tăng bơi lội, thoắt lặn ngụp, thoắt ngoi lên, có lúc còn thả mình bồng bềnh trên mặt nước, ngâm nga một khúc ca dao, mặc những cánh hoa đào lả rả rụng xuống, dịu dàng hôn lên thân thể.
Mùi lạ trong gió càng lúc càng thê lương, Chúc Dung sắp đuổi tới nhưng súc sinh vẫn đang mơ màng quên hết mọi thứ, bức tranh hoa đào nở