Các vị thần tướng đều mặt mày ủ ê, sợ Chúc Dung trách mắng, nhưng hắn chỉ nhắm mắt giây lát rồi trỏ về phía Tây Nam ra lệnh: “Súc sinh chạy về bên đó, chúng ta mau đuổi theo! Lúc lẩn vào động, thân mình nó đã dính phải hỏa linh, không chạy khỏi lòng bàn tay ta được đâu!”
Đám thần tướng nghe nói lập tức phấn chấn tinh thần, tu vi của súc sinh so với Chúc Dung cách nhau trời vực, lợi thế duy nhất chỉ là thông thuộc địa hình, giỏi ẩn núp, giờ đây chẳng thể lẩn trốn được nữa cũng có nghĩa là đã mất đi mọi sự bảo vệ rồi.
Chúc Dung lệnh cho chúng thần tướng: “Các người cứ vờ như không biết, truy đuổi bốn phía để nó trốn tiếp. Ta sẽ tới trước đón lõng, để xem nó rốt cuộc là giống gì, bất kể là yêu hay ma cũng phải cho nó nếm mùi bị lửa giày vò từng chút một, đợi khi nào nó kêu khóc xin tha thì cắt luôn thủ cấp.” Chúc Dung nắm giữa binh quyền, đến vương tử cũng phải nhường nhịn ba phần, vậy mà hôm nay lại bị một con dã thú đùa giỡn, không đích thân giết nó, hắn làm sao hả giận được.
“Tuân lệnh!” Chúng thần tướng đồng thanh hưởng ứng.
Chúc Dung thu lại khí tức, cưỡi Tất Phương điểu lẳng lặng bay lên trước chặn đầu súc sinh.
Sau khi đáp xuống, Chúc Dung bắt đầu đưa mắt quan sát địa thế. Hai bên là vách đá dựng đứng chót vót tận mây xanh, nếu không nhờ tọa kỵ thì Thần tộc cũng khó vượt qua nổi, trước sau chỉ có hai con đường mòn đã tiêu điều, chẳng còn lối mà đi, đám dây leo chằng chịt sợi dài sợi ngắn trên vách núi trông như một tấm mành châu xanh lục buông rủ so le.
Chúc Dung chăm chú nhìn đám dây leo cười nhạt, đoạn múa tít song chưởng, khẽ bật ngón tay, vô số điểm hỏa tĩnh bắn ra như đom đóm, bay lòng vòng giữa đám dây leo rồi tan dần vào đó.
Bố trí xong xuôi, hắn liền lẩn vào rừng rậm, lặng lẽ đợi con súc sinh tới nộp mạng.
Súc sinh kia hành động rất nhanh, chưa hết một tuần trà đã nghe thấy âm thanh khe khẽ truyền tới. Chúc Dung chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy một con vật vóc dáng cao ráo, tựa như vượn mà không phải vượn, toàn thân phủ một lớp lông dài, từ trong rừng chạy đến.
Chúc Dung định đợi nó đến gần thêm chút nữa mới bất ngờ ra tay, nhưng con súc sinh kia chợt khựng lại, thận trọng nhìn về phía hắn đang náu mình. Chúc Dung vốn có thần lực cao cường, một khi thu lại khí tức, dù là cao thủ Thần tộc cũng khó mà phát hiện được nhưng dường như con súc sinh này chỉ hít hít mấy cái đã đánh hơi thấy hiểm nguy.
Thấy súc sinh phát hiện ra mình, Chúc Dung chẳng buồn ẩn nấp nữa, cứ thế bước ra ngoài.
Vừa trông thấy Chúc Dung, súc sinh liền nghiến răng trợn mắt gầm lên một tiếng rồi nhe nhanh múa vuốt xông đến, sức mạnh vô cùng, uy thế khủng khiếp đến hổ báo cũng phải đờ ra vì sợ, có điều, lần này kẻ đụng độ với nó lại là Hỏa thần Chúc Dung. Hắn ung dung bật nhẹ ngón giữa, bắn ra mấy cuộn lửa, súc sinh kia chẳng dè cũng có linh lực, liền biến ra dăm chiếc lá cản đám lửa lại.
Nhân lúc ngọn lửa đang bị ngăn trở, súc sinh bèn nhảy phốc tới trước, túm lấy một sợi dây leo đu mình lên, rồi thoáng cái lại túm được một sợi khác cao hơn, chỉ cần đu thêm mấy lượt nữa nó sẽ băng qua dãy núi chạy mất, trong khi Chúc Dung vẫn phải gọi tọa kỵ, mà nơi này gai góc dây nhợ chằng chịt, e rằng Tất Phương điểu khổng lồ đến đập cánh cũng khó.
“À… uồm… uồm…” Súc sinh đứng trên cao nhe răng trợn mắt với Chúc Dung, chẳng hiểu đang làm mặt quỷ hay đang giễu cợt.
Chúc Dung cười nhạt mắng: “Súc sinh rốt cuộc vẫn là súc sinh!” Vừa dứt lời, mấy đốm lửa chợt bay ra từ đám dây leo, biến thành rằn lửa quấn chặt lấy súc sinh, bén vào bộ lông dài thượt trên mình nó.
Đám dây leo buông rủ trên vách núi nhất loạt biến thành dây lửa cháy phừng phừng, khiến súc sinh chẳng dám nắm lấy, đành tuột xuống đất, lao vụt đi như gió, nhanh hơn cả báo săn, có lẽ đến thần cũng khó mà đuổi kịp. Nhưng trong rừng tối tăm, ánh lửa trên mình nó lại sáng rực chói mắt như mặt trời, còn trốn vào đâu được?
Chúc Dung cười ha hả thong dong đuổi theo sau: “Ngươi dùng kế bỡn cợt ta thì ta cũng cho ngươi nếm mùi bị bỡn cợt.”
Súc sinh vừa điên cuồng tháo chạy vừa biến ra vô số phiến lá, toan dùng linh lực dập lửa nhưng Chúc Dung được tôn là Hỏa thần, lửa của hắn nào có dễ dập?
Da thịt bị thiêu đốt, súc sinh đau đến nỗi cào lông xé bờm, ngửa đầu gào rú, tiếng kêu gào cứ âm âm lan đi giữa rừng sâu núi thẳm, muôn loài đều nghe thấy. Lập tức mấy con sài lang linh cẩu trong rừng xông ra định chặn Chúc Dung lại, nhưng chưa chạm được đến hắn đã bị thiêu cháy đen thui.
Giờ đây Chúc Dung mới hiểu danh xưng Thú vương chẳng phải gọi suông, con súc sinh này quả có thể sai khiến muông thú, mỗi cánh chim con thú trong rừng đều là thám tử của nó, hèn chi nó ẩn nấp giỏi đến thế.
Khắp người súc sinh phừng phừng lửa đỏ, không trốn vào đâu được, thêm vào đó, tốc độ chạy càng lúc càng chậm lại vì đau đớn, dần dà nó bị Chúc Dung bắt kịp. Hắn tung pháp khí Hóa Linh Hỏa Võng[4'> của mình ra chụp xuống súc sinh, đắc ý thúc động liệt hỏa khiến nó rú lên thảm thiết, nhưng súc sinh dã tính khó thuần, mặc cơn đau thiêu xương đốt thịt vẫn cố vùng vẫy thò vuốt ra ngoài toan tấn công Chúc Dung. Xưa nay chưa từng có thần thánh yêu ma nào bị chụp trong Hóa Linh Hỏa Võng mà còn dám phản kháng nên Chúc Dung có phần sơ ý, liền bị móng vuốt của nó cào phải, để lại năm vệt máu chạy dài trên cánh tay. Hắn nổi giận lật tay chặt đứt cánh tay súc sinh, rồi vung chân đá vào chân nó, mấy đốm lửa trắng từ ngón chân hắn tức thời lặn vào da thịt con súc sinh, tuy nhìn bề ngoài chẳng thấy thương tích, nhưng ngọn lửa đã lặn vào trong, từ từ thiêu cháy gân chân.
[4'> Lưới lửa Hỏa Linh. (ND)
Chúc Dung hung tợn gằn giọng: “Ta sẽ từ từ thiêu cháy hết gân tay gân chân, rồi thiêu đến đầu lâu ngươi, để ngươi hóa thành tro bụi cũng phải ghi nhớ sự lợi hại của Chúc Dung ta.”
Súc sinh trừng mắt nhìn Chúc Dung, chẳng hề lộ vẻ sợ sệt.
Thiêu cháy hết gần một bên chân, Chúc Dung lại đá vào cổ tay súc sinh, đúng lúc đó, súc sinh đột nhiên vận toàn lực, lấy đầu làm vũ khí húc vào hạ bộ hắn.
Khắp người Chúc Dung đều là lửa, chỉ riêng chỗ đó còn mang sứ mệnh quan trọng khác nên không thể luyện cho bốc lửa lên được, đành nghiêng mình né vội, súc sinh lập tức chớp thời cơ lộn nhào trên không vùng khỏi lưới lửa, tiếc rằng nó đã kiệt sức tàn hơi, vừa tung mình vọt đi chưa được bao xa đã rơi bịch xuống bụi cỏ gần đó.
Chúc Dung vội đuổi theo sát gót, “Để xem ngươi chạy đường nào…” đang nói dở chừng, súc sinh đã kéo theo cả bụi cỏ rơi tọt xuống hố, đợi khi Chúc Dung chạy tới nơi thì chẳng thấy tăm tích nó đâu nữa.
Đây là một cái bẫy gấu của thợ săn, bên trong chỉ có một con hươu nhỏ sa bẫy, mấy ngày nay thôn bản bận chuẩn bị cống nô lệ nên thợ săn chưa rảnh tới thu thập chiến lợi