Duyên phận đưa ta về hai lối.
Nước mắt nhạt nhòa phút chia ly.
Chương 4:
Cầm bản đồ thành phố trên tay, hắn lục tìm tuyến xe bus lên Quận Gò Vấp. Thấy tuyến xe số 7 đi qua chợ Gò Vấp, hắn liền bắt xe bus xuống công trường Dân Chủ rồi bắt tuyến số 7 chạy lên chỗ em. Cầm di động trên tay, hắn nhắn tin liền cho em:
- Em à! Anh đang trên đường lên em nè, chắc tầm nửa tiếng nữa anh tới đấy nhé.
- Ớ! Anh lên thật đấy à?- Em trả lời hắn thật nhanh sau đó
.
- Ớ! Chẳng lẽ anh giỡn sao nè. Trước nay anh có nói xạo em chưa?
- Uh. Vậy anh lên đi. Tới ngay ngã tư chợ Gò Vấp thì bảo người ta cho xuống anh nhé. Em đứng chờ anh trước nè.
- Uh, vậy em mặc quần áo màu gì để anh biết nè.
- Bí mật…^^
- “…”
Đúng là con gái, luôn bí bí ẩn ẩn. Hắn cũng chả biết nhà em thật sự ở đâu. Hình dáng như thế nào, hắn chỉ đơn giản là muốn gặp em vì em đã giúp hắn rất nhiều trong game. Lại cũng thương hắn thật lòng nữa, hắn biết và tin như thế.
Lần đầu ngồi xe bus. Cảm giác thật ko thoải mái chút nào. Cứ lâu lâu lại dừng, rồi lâu lâu lại thắng gấp. Hắn thấy ruột gan cứ trộn trạo hết cả lên. Tới được chợ Gò Vấp, hắn cũng nhìn như thằng say xe nặng.
Lục tìm trong túi cái điện thoại, hắn thở phào vì nó vẫn còn. Tại nghe đâu trên Sài Gòn dân móc túi trên xe bus đông như quân Nguyên nên hắn hơi sợ. Bấm số em, chuông đổ mất 10 giây em mới bắt máy:
- Em nghe nè!
- Anh tới rồi nè. Em đang đứng ở đâu vậy?
- Anh có phải cái người mặc áo đen quần jeans xanh đó không?
- Uh, đúng rồi. Em thấy rồi à?
- Hihi, em đứng sau lưng anh nè.
Hắn giật mình quay lại thì chả thấy đứa con gái nào. Nhìn sang bên đường thì thấy một nhỏ con gái rất rất xinh xắn đang cầm điện thoại trên tay mà nhoẻn miệng cười với hắn.
- Thảm rồi- Hắn tự nhủ khi nhìn xa xa. Bé Oanh dễ thương quá. Khác xa so với suy nghĩ của hắn. Cho nên bước chân hắn còn chần chừ chưa muốn bước tiếp. Em bên đấy vẫy tay gọi hắn lại. Hắn mới mạnh dạn mà bước sang đường gặp em.
- Hi anh! Sao nhìn cái mặt thảm thương vậy chủ Fam của em?
- Hihi, tại anh thấy ngại ngại, em thật sự dễ thương quá. Làm anh thấy sao sao á.
- Anh cũng đâu phải không đẹp trai mà lại thấy ngại. Em cũng đâu phải con gái Sài Gòn đâu mà anh phải suy nghĩ nhiều vậy nè.
- Uh, thế giờ đi chơi em đi, em muốn đi đâu nè?- Hắn được em mở mang cho tầm mắt về khoản “đẹp trai” nên tự nhiên thấy “ngời sáng tương lai” mà trở nên mạnh miệng hẳn.
- Em đi đâu cũng được. Hôm nay được gặp ông xã cho nên cho ông xã toàn quyền nè. Hihi- Em khoác tay hắn rồi tủm tỉm cười.
Hắn bất ngờ về em lắm. Không những em khá bạo dạn trong giao tiếp mà còn rất tự tin khi gọi hắn là “ông xã” nữa. Cơ mà kệ, hắn cũng chả để tâm. Hắn nói chung cũng chả biết Sài Gòn nhiều lắm. Chỉ biết khu vực Quận 3 ngày trước hắn có ôn thi đại học ở đây. Nên hắn chủ động rủ em xuống Quận 3 chơi cho biết. Em cũng gật đầu đồng ý mà chẳng phàn nàn gì.
Ngồi trên xe bus vòng ngược xuống Quận 3. Em và hắn ngồi chung một băng ghế. Chắc trưa em quên ngủ trưa hay sao mà ngồi được một lúc là em ngủ mất tiêu. Lúc này hắn mới có dịp nhìn kỹ em. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng, mắt mí lót, long mi dài mà cong, môi nhỏ chúm chím, tuy có hơi lùn một tý nhưng nhìn chung. ở em chả có điều gì phải phàn nàn. Hôm nay gặp hắn em diện nguyên một bộ đầm màu hồng phấn. Nhìn rất hợp với làn da của em. Hắn tự nhủ: “em là con gái quê mà biết ăn mặc dữ ta?”.
Đang mải ngắm em. Bất chợt ngoài trời đổ mưa. Hắn giật mình chửi thầm: “Quái, mưa gì lạ thế? Mới đây còn trời quang mây tạnh mà”. Sài Gòn luôn là thế, mưa đến bất chợt và cũng đi bất chợt. Nhiều khi, mưa để xóa tan cái không khí oi nóng của Sài Gòn mỗi khi chiều về. Và mưa…có khi cũng chỉ để dự báo một điều gì đó(đấy là hắn nghĩ thế).
Mưa càng ngày càng lớn, tát vào mặt kính xe bus nghe bộp bộp. Đang dựa đầu vào vai hắn ngủ. Em cũng phải tỉnh giấc:
- Ơ! Mưa à anh.
- Uh em, sao em không ngủ thêm chút nữa? chắc hôm qua chơi game khuya lắm hả mà lên xe ngủ li bì thế?- Hắn trêu.
- Lêu, có anh ngủ ít á, nhìn cái mặt anh kìa, phờ phạc như mấy ngày không ngủ vậy.
- À tại đêm qua anh thức luyện mấy bộ phim nên chưa ngủ chứ bộ. Tối nay về ngủ bù được mà.
- Hứ, anh hư thật đó, ham phim mê game chết chẳng bỏ được.
- Đâu có đâu.
- Chứ sao nè?
- Còn có truyện nữa mà…
- “…”.
Em đến bó tay với hắn, hết nói được gì. Hắn lâu lâu cũng biết làm cho người khác phải cứng họng chứ bộ.
Xe chạy tới Quận 3 thì trời vẫn còn đang đổ mưa, hắn và em nhảy xuống xe rồi nắm tay nhau chạy thẳng vô mái hiên một nhà dân gần đó. Đứng dưới mái hiên, hắn đề nghị:
- Em đói không?
- Có anh.
- Mới 4 giờ mà đói gì?
- Anh…@@!
- Ha ha, anh giỡn đó. Anh cũng đói rồi. Mình kiếm chỗ nào ăn em đi.
- Nhưng trời mưa thế này đi thế nào được?
- Anh biết có một quán phở gần đây. Em có muốn tắm mưa không? Mình chạy bộ dưới mưa rồi vô ăn nhé?- Hắn cười cười nhìn em gian xảo.
-…- Em cắn môi im lặng, nhìn sao yêu thế chứ.
- Sao vậy nè? Không dám tắm mưa hả em?
- Không phải. Em đang suy nghĩ coi lúc mình bước vô quán người ta thì người ta có cho mình vô không thôi.- Em chầm chậm giải thích.
- Ha ha ha, khỏi lo- Nói xong, không để cho em kịp phản ứng. Hắn nắm tay em lao ra ngoài màn mưa trắng xóa. Chỉ vừa bước ra chưa đầy 10 giây thì em và hắn đã ướt hết.
Mấy người trú mưa bên cạnh nhìn cặp nam nữ trẻ đẹp chạy trong màn mưa chắc không khỏi tấm tắc lắc đầu:
- Giới trẻ bây giờ, nó khùng hết rồi…
Hắn chả để tâm ai nghĩ gì. Vì căn bản chỉ có những người như hắn mới hiểu, chạy trong mưa nó thú vị thế nào. Giữa không khí oi bức của Sài Gòn. Được thả mình trong làn mưa mát lạnh tuy có…”vương mùi axit” nhưng ít ra cũng làm cho người ta cảm thấy mát mẻ. Biết là sẽ lạnh thật đấy, nhưng cứ nghĩ tới tô phở nghi ngút khói mà hắn và em sắp được thưởng thức. Hắn thấy háo hức vô cùng.
- Xã ơi! Chạy từ từ thôi. Dép bà xã cao năm phân lận đấy.- Em vừa chạy theo vì bị hắn kéo vừa nói thật to trong màn mưa để hắn nghe thấy.
Chẳng nói gì, hắn dừng lại, nhìn em, rồi nhìn xuống chân em. Xong rồi ngồi xuống. Lột luôn đôi dép em mang rồi lột luôn đôi dép của mình cầm bên tay trái. Tay phải lại lôi em chạy tiếp. Vừa chạy hắn vừa nói:
- Đã tắm mưa thì không được đi, chỉ có những kẻ thất tình mới đi trong mưa thôi em ạ. Ha ha ha- Hắn cười giòn tan
Em như cũng cảm nhận được cảm hứng hắn truyền qua lòng bàn tay mà cũng cười vui vẻ chạy theo hắn, nhí nhảnh đáng yêu vô cùng.
Lâu lâu ngồi một mình nghĩ lại cái kỉ niệm ấy, đến hắn cũng chả hiểu vì sao hắn và em
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹234›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
có thể gần nhau nhanh đến thế. Gặp nhau còn chưa được 2 tiếng đồng hồ. Vậy mà em và hắn đã dính lấy nhau như hình với bóng trong suốt ngày hôm ấy, và…cho đến suốt 60 ngày sau đó. Có lẽ…do mưa…