- Thầy! thầy xin gì vậy thầy? tụi em làm gì có khả năng mà cho thầy xin thầy?- Chả biết cái đứa nào nó bạo miệng thế không biết.
Lúc này thì nhìn hai thầy đến thảm thương. Mặt thầy nào thầy nấy mồ hôi đầm đìa, chảy ra cả mắt. Tưởng như đang khóc tới nơi.
…
Đời sinh viên cũng lắm trò
Chơi toàn trò ác, tay mò trò vui.
…
Chọc quê hai thầy chán xong thì cả hai lớp mới thấy một thầy hói đầu cầm cặp bước vào. Thầy cũng trên 50 rồi, chắc cũng là dân kinh nghiệm, vì nhìn thầy có đôi mắt khá sắc. Tự dưng khi thấy bước vào là 200 đứa học sinh từ từ im lặng hẳn. Chắc không đứa nào muốn bị đuổi ra khỏi lớp ngày đầu đi học.
Thầy bước lên bục cùng thầy “X” và thầy “XX”. Đặt cái cặp lên bàn, rồi móc tay vào cái cặp “khoắng khoắng” gì đấy chả biết. Cơ mà lát sau thấy thầy cũng móc ra được một cái khăn tay. Lau lau mồ hôi còn vương trên trán chắc do hậu quả của “kẹt xe” để lại.
- Tụi mày làm gì mà im ắng thế? Vui vẻ lên nào! Ngày đầu nhập học mà đứa nào đứa nấy mặt như đưa đám thế?- Thầy chủ nhiệm lớp CNTT 2 hét ầm ỹ khi cái micro được thay pin.
Và tất nhiên là cả lớp hưởng ứng thầy nhiệt liệt. Tưởng thầy dữ lắm ai dè cũng thuộc hang quậy phá chả khác gì tụi nó. Làm tụi nó khoái quá lại giỡn ầm ĩ cả lên. Chợt thầy nhìn cả hai lớp một lượt rồi tự dưng cười gằn một cái và phán cho một câu làm cả lớp…dựng tóc gáy:
- Tao đùa đấy!
Thề có trời đất, hắn thấy cả gần 200 cái miệng đang toét ra cười và nô đùa cùng nhau tự dưng như đông cứng lại hết. Không ngờ thầy cao tay thế. Cả lớp im phăng phắc. Thầy mới dõng dạc húng hắng nói:
- Giới thiệu với cả lớp. Tao tên “XXX”, là chủ nhiệm của lớp CNTT 2. Hôm nay tao bị kẹt xe do có một vụ tai nạn giao thông ngay cái lô cốt cho nên không nhúc nhích được. Ê thằng kia, mày cười cái gì đấy con trai?- Thầy chỉ ngay cái thằng ngồi bàn thứ 3 dãy bên phía hắn làm thằng nhỏ đang cười cười vì vui gì không biết cũng phải im bặt và cúi gằm mặt xuống đất.
- Tao thích xưng mày tao với tụi mày cho nó “thân thiện”. Hồi xưa bằng tuổi tụi mày bây giờ, tao cũng phá phách lắm. Cho nên cũng hiểu được tâm tư tình cảm của chúng mày bây giờ. Các trò đùa nghịch của tụi mày tao cũng chả lạ gì cho nên đừng nghĩ vào trường này rồi qua mắt được tao nhé.- Thầy nhẹ nhàng bổ sung thêm.
Cũng may hắn học CNTT 1 chứ học CNTT 2 của thầy hắc ám này chắc hắn chết. Từ hồi học phổ thông. Hắn luôn được lòng các thầy cô. Nhưng chả hiểu sao làm sinh viên rồi hắn lại chả có hứng phấn đấu cái gì nữa.
Cả lớp trật tự thì thầy “X” với thầy “XX” mới thở phào nhẹ nhõm vì hồi nãy căng thẳng quá. Chắc giờ mới lấy lại được bình tĩnh. Và…liên tục chương trình là màn phát biểu của các bô lão công thần “X”,”XX” và “XXX”. Hết báo cáo thành tích của trường trong những năm qua rồi lại khoe khoang trường thuê toàn tiến sĩ rồi một rừng thạc sĩ về dạy gì đấy. Công nhận là cái trường này trình độ cưa bom còn hơn dân teen tụi hắn. Xong tới lượt điểm danh và cuối cùng là cho về. Ngày đầy tiên mà, chả học hành gì. Cả lớp lục tục kéo nhau xuống lầu. hắn cũng thong thả xách cặp đi về:
- Ê, mày đi xe đạp hay xe bus dzạ?- Thằng Thanh gọi với theo hắn.
- Đi bộ- Hắn thản nhiên trả lời.
- Thế nhà mày gần đây à?
- Uh, cũng tầm 3 4 cây chứ không xa lắm. Còn mày ở đâu?
- Tao ở Suối Tiên lận.
- Đệt. thế mày đi xe máy xuống đây học à?
- Không, tao đi xe đạp. Buổi sáng tập thể dục cho khỏe.
- @@!
Hắn đến choáng với thằng bạn mới quen này. Đạp xe đạp từ Suối Tiên vào Tân Bình học. Nếu là hắn, bảo đi xe máy đi học chưa chắc hắn đã đi, nói chi đi xe đạp. Thầm khâm phục thằng bạn. Hai thằng tiếp bước xuống lầu:
- Tao đưa mày về nhé. Chắc cũng cùng đường với tao.- Thằng Thanh đề nghị.
- Thôi mày cứ về đi. Tao đi bộ được rồi. Mày để dành sức mà leo cầu Sài Gòn.
- Uh, vậy mai gặp mày sau nhé.
- Uh, bye mày, về cẩn thận.
Chào tạm biệt chiến hữu, hắn cũng lững thững đi về. Giờ mặt trời cũng lên khá cao. Nóng nực muốn chết. Hắn cố gắng đi lên mép vỉa hè để hưởng mấy cái bóng mát của mái che mấy nhà mặt tiền. Sờ vào túi thấy vẫn còn 20.000. Hắn cười thầm rồi cất bước đi nhanh hơn.
Về tới gần nhà, hắn lại dở cái trò mắt thao láo nhìn vào từng ngôi nhà như thằng ăn trộm. Chủ đích là kiếm cái quán net nào đó rồi mò vào. Mãi cũng thấy, khoái quá hắn lao vào liền. Cơ mà hắn thất vọng tràn trề khi quán net ở Sài Gòn đa phần là mở lâu rồi. Cho nên bàn phím cùi không thể tả. Bấm muốn gãy cái tay mới đánh được chữ. Thôi thì nhập gia tùy tục, hắn cũng vào đại cái game mà hắn yêu thích xưa nay, dù sao hắn cũng đang là chủ Fam mà.
Vừa online là hắn thấy Oanh đã online sẵn để chờ hắn rồi.
- Đang ở đâu đấy em?- Hắn chat nhanh cho em.
- Tự do 901 nè anh, anh về mua kênh Fam cho mọi người up đi. Mấy ngày nay trốn đâu mất tiêu mà không thấy anh online dza?
- Anh bận việc học một xíu. Anh lên Sài Gòn rồi nè. Em đang ở đâu đấy? bữa nào anh ghé em chơi nè.
-…
- Sao im lặng?
- Thật hả anh? Anh lên Sài Gòn rồi à?
- Uh, lên rồi, lên để được gặp bà xã chứ nè. ^^
- Hihi, dẻo miệng, em đang ở chợ Gò Vấp. Thế anh đang ở đâu?
- Uh, anh đang ở Tân Bình, tý về anh xem bản đồ coi cái chợ Gò Vấp nó nằm ở đâu rồi chiều anh lên em chơi nha. Được không nè?
- Dạ, thôi qua đây nhảy lẹ đi, không có anh chỉnh nhạc. Nghe cái tụi kia bật nhạc mắc nản.
- Hi, uh anh qua liền.
Hắn và em cứ thế thao thao bất tuyệt. Hắn quen em trong game này, cũng chưa gặp mặt bao giờ, cũng chẳng nghe giọng nói bao giờ, chỉ nghe em nói em 18 tuổi. Không đi học nữa. quen nhau rồi ghép đôi. Rồi chả biết em thương hắn lúc nào. Còn hắn, tim hắn chết từ mối tình đầu rồi.
Nói chuyện với em một hồi rồi cũng hứa hẹn thật nhiều, hắn chia tay em để về ăn cơm sau khi nhảy chán chê. Về nhà, ăn cơm xong xuôi hắn mới lên kế hoạch cho mình đầy đủ:
- Cô cho con xin 50.000 con đi gặp bạn con một xíu được không cô?- Hắn nói nhỏ với cô.
- Mới lên Sài Gòn mà đi đâu vậy con?- Cô nghi ngờ hỏi hắn.
- Dạ mấy đứa bạn chung lớp 12 với con nó hẹn con ra chơi ấy mà, con định xin tiền cô đi xe bus với uống café thôi ạ.
- Uh cầm lấy mà đi chơi đi. Mấy ngày nữa cô bảo chị Hằng dắt mày đi làm đấy nhé.
- Dạ, con cảm ơn cô.
- Ba cho con mượn điện thoại chiều nay đi ba- Hắn thì thào với ba hắn.
- Nhắn tin cho con nào à mà mượn điện thoại cả buổi chiều thế?
- Hihi, con đi gặp mấy thằng bạn, có điện thoại mới liên lạc được chứ ạ.
- Uh, lấy đi đi rồi chiều về sớm ăn cơm đấy nhé, coi chừng lạc đường đấy.
- Dạ con biết rồi ba.
Kế hoạch hắn lên gần như là hoàn hảo, chào mọi người xong hắn phi ra ngoài. Mua một cái bản đồ thành phồ rồi tất tả bắt xe bus chạy lên Gò Vấp gặp em. Và em, đã làm hắn cảm thấy có lỗi ngay từ những ngày đầu bước chân lên thành phố. Vì hắn…làm khổ em quá nhiều…