- Thì lúc ngồi chờ chị tập múa, mấy bài đấy trâu bò như em ủi tí là xong chứ gì đâu. Cơ mà rồi sao nữa?
- Thì làm xong rồi thôi tắt đèn đi ngủ chứ sao!
- Ax, đơn giản vậy á? Vậy rồi cứ thế vác đi học?
- Chứ sao nữa? Ai ngờ thầy gọi đúng tên chị luôn mới ghê chứ!
- Bó tay chị luôn, ít ra cũng phải chép lại chứ? Mà có sao không?
- Chép lại làm gì cho mất công! Thầy gọi mang vở lên, nhìn nhìn 1 lúc rồi quay ra nhìn chị, rồi lại nhìn vào vở cười rồi cho về chỗ. Thế là thoát! Cả lớp chị mấy đứa bị kiểm tra có mỗi mình chị là an toàn đấy!
- Phù thế thì tốt rồi! Em cứ sợ nghịch dại rồi cơ!
- Tại thầy cũng hiền nên chị làm càn ai ngờ được luôn! Thanks em mà chị được bữa ngủ sớm!
- Có gì đâu mà, mấy cái linh tinh ấy! – Tôi lại gãi đầu
- À còn nữa, cái này là tặng cho em. – Chị lại mở cá túi ra
- Gì nữa vậy? – Tôi tò mò
Chị rút trong túi ra cái khăn len màu xám, không dày lắm nhưng dài thòng, có mấy đường hoa văn đơn giản bằng len đen rồi quàng vào cổ tôi
- Đấy, tặng em cái khăn này làm kỉ niệm! – Chị nhìn tôi cười nói
- Sao tự dung tặng nhiều quà thế này? – Tôi thấy ngại
- Nhiều gì? Mấy cái này chị tự làm được mà! Không phải ngại đâu, thấy em phong phanh thế mà phát sợ!
- Hix, em cảm ơn nha! Cảm động tối không ngủ được mất!
- Gì mà ghê vậy? Bộ trước giờ chưa được tặng quà bao giờ sao?
- Dạ…chưa! – Tôi làm mặt suy nghĩ rồi trả lời. Mà đúng thế thật, đây là món quà đầu tiên tôi nhận từ 1 người con gái đấy!
- Thảm vậy? Nhìn người cũng cao ráo đâu đến nỗi nào, học giỏi nữa mà lại không có em nào theo sao? – Chị nhìn thẳng vào tôi cười hỏi
- Đào đâu ra chị! Em con nhà nghèo…
- Thôi dẹp ngay cái bài đấy đi, nghe mãi mà phát chán! – Chị chặn ngay họng tôi
- Hihi, quên bài này xài rồi! – Tôi tháo găng tay và cái khăn ra tính cất vào cặp
- Làm cái gì đấy? – Chị hất hất mặt hỏi tôi
- Em cất đi! – Trả lời rõ ngây thơ
- Sao ko đeo cho ấm mà lại cất đi? – Chị hơi ngạc nhiên thì phải
- Hì, em đeo không quen, cất đi để dành cho nó mới!
- Bó tay với em rồi, thôi đi tập!
Chị lắc đầu cười và đứng lên trước, tôi cũng nhăn nhở lẽo đẽo theo sau. Không biết có phải hôm nay tâm trạng đang vui không hay là vì tôi đã quen hơn mà không thấy run nữa, diễn xuất cũng tự nhiên hơn rất nhiều, mới tập mấy lần mà mọi người đã duyệt. Chị lại cởi bớt đồ quay sang tập múa với mấy bà kia, tôi tính về mà không nhấc chân lên nổi, mắt cứ dán theo từng cử động của chị ấy, tôi say thật mất rồi! Những lúc chị ấy cười đùa mới dễ thương làm sao chứ, cứ mải nhìn tôi quên mất lời dặn của bọn bạn rồi.
Ngồi được 1 lúc thì tôi phải đứng lên đi phụ mấy ông khiêng đồ xuống, tiếc vãi! Lúc trở lại tôi đã thấy thằng Dũng đứng đó từ lúc nào, nó cũng đang mắt chữ A miệng chữ O nhìn vào đám người đang tập múa
- Tưởng mày đi tập với bọn lớp mày chứ? – Tôi hỏi
- À ừ, mới về xong, ghé qua xem mày còn ở đây không về chung
- Bà Mỹ đấy! – Tôi hất hàm về phía chị
- Biết rồi! Sao khác vậy? – thằng Dũng quay qua nó nhỏ với tôi
- Sao tao biết, chẳng hiểu! Mà xinh thật nhỉ?
- Ừ, éo hiểu được! – Nó nói mà mắt nhìn chị như muốn xác nhận lại
Nấn ná một lúc thì tôi với nó cũng về trước, tôi kể cho nó nghe cái vụ chị tặng tôi cái khăn với cái găng tay, nó không ngạc nhiên như tôi nghĩ. Chắc thằng này gái theo nhiều, tặng đồ nhiều nên nó quen rồi, tôi vẫn phải dặn thêm nó đừng kể với tụi kia không nó lại rêu rao thì chết tôi.
Chap 6:
Về nhà, tôi vội vội vàng vàng sà vào mân cơm, và lấy và để, chỉ khoảng 5 – 10 phút là đã đáp ứng đủ như cầu cho cái bụng. Buông bát đũa, tôi phi luôn xuống phòng học, Bố Mẹ tôi không nói gì, nghĩ là tôi bận, đây không phải lần đầu tiên tôi vội vàng như thế mà. Nhưng sự thật là tôi vội vàng trốn xuống phòng để ngắm nghía lại hai món quà bất ngờ vừa nhận được hồi chiều, vừa ngắm, vừa ướm thử, vừa soi gương vừa cười như thằng điên vậy. Trong lòng vui sướng khó tả, một phần vì là quà chị mỹ tự tay làm, nhưng có lẽ phần nhiều hơn là do lần đầu tiên được tặng quà, cái lần đầu tiên nào mà không vui sướng và ý nghĩa đâu! Ngắm nghía một lúc lâu, tôi quyết định đem cất chúng vào tủ quần áo, không nỡ bỏ ra dùng, mà tôi cũng không quen quằng khăn với đeo găng tay thật, thôi cứ cất đi đã, lúc nào có việc cần thì bỏ ra dùng sau vậy!
Những ngày tiếp sau đó, tôi ngày càng mạnh dạn hơn, có lẽ là vì quen với mọi người hơn. Tôi không chỉ tập cho xong phần của mình mà còn tham gia góp ý kiến với mọi người, cùng xúm tay vào những việc chung. Trước đây tôi cứ nghĩ cái bọn đoàn thể này chẳng có gì hứng thú mà tham gia cả, bây giờ được tiếp xúc mới thấy vui vẻ và cũng giúp con người ta hòa đồng nhiều. Tất nhiên tôi và chị Mỹ cũng thân nhau hơn, chị ấy cười với tôi nhiều hơn và tôi cũng không còn ngại mỗi khi chị ấy bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn chị ấy nữa. Những hình ảnh về vẻ đẹp thiên thần trong tôi ngày một nhiều, chị ấy vui vẻ, hòa đồng và dễ thương chứ không phải lạnh lùng như bọn bạn tôi kể. Mà bọn bạn tôi nó cũng chán cái trò trêu tôi với chị Mỹ mỗi khi gặp nhau rồi, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Cuối cùng thì 26/3 cũng đã cận kề, hôm nay là tổng duyệt cho cả trường rồi, đông người quá, cái hội trường không dủ sức chứa, anh chị em phải hò nhau ra ngoài sân duyệt luôn. Thấy các tiết múc của các anh chị 11, 12 mới thấy bọn khối 10 tụi tôi còn rụt rè và lóc chóc nhiều, chỉ có tiết mục của lớp thằng Dũng là nổi bật, có vẻ ứng cử viên cho chức vô địch cũng đã lộ diện. Năm nay tham gia đông vui, chẳng biết loại tiết mục nào, thế là các anh chị bên Đoàn trường duyệt hết hơn 40 tiết mục luôn. Vì số lượng quá nhiều nên chương trình ngày 26/3 cũng đổi luôn sang buổi chiều, bắt đầu từ 3h và dự kiến khoảng 8h tối sẽ kết thúc.
Cuối buổi tổng duyệt, tôi ở lại phụ mấy anh thu dọn chiến trường một lát, mọi người thì đã về hết cả rồi, chỉ còn một đám cán sự đoàn. Tôi chợt thấy chị Mỹ với chị Hường đang ngồi thì thầm to nhỏ gì đó ở một góc
- Ủa 2 chị làm gì nữa mà chưa về à? – Tôi cất tiếng hỏi
- Chưa em, chờ mọi người xong rồi về chung luôn
- Em nghe thấy 2 chị bàn nhau cái gì mà có Hóa ở đây thế? Lại vụ gì à?
- À, đang bàn mấy môn tốt nghiệp, năm nay có thì môn Hóa “nhà em” đấy!
- Tốt nghiệp thì lo lắng gì? Giờ có mà lo đi DH đi là vừa chứ? – Tôi hỏi
- Ừ, nhưng chị với chị Hường theo khối D rồi, Lý Hóa hơi đuối!
- Nhất là cái hóa hữu cơ, tao chẳng hiểu gì sất! – Chị Hường phàn nàn
- Có cần em đào tạo thêm cho không? – Tôi lém lỉnh
- Ê ê, làm được thì hãy nói nha đồng chí! – Chị Hường nói như muốn bịt miệng tôi vậy
- Gì đâu mà không làm được. Mấy cái các chị học em học xong từ lâu rồi! – Tôi tự tin nói
- Ax ax, đúng là bọn trâu bò có khác!
- Thế hôm nào chỉ lại cho bọn chị ít hóa hữu cơ được không? Hôm trước thấy em vào lớp chị chỉ chỉ mấy cái mô hình, cũng thấy hay hay mà khó hiểu quá! – Chị Mỹ đề xuất
- Chuyện nhỏ thôi, có gì đâu! Xong vụ 26/3 này rồi em chỉ cho! – Tôi như bắt được vàng, vậy là lại có cơ hội gặp chị Mỹ nữa rồi
- Nhớ đấy nha! Làm được các chị trả công hậu hĩnh. Cứ yên tâm
- Trả h