Ông kia như không tin chạy lại cầm lấy tay tôi, tôi thấy tay ông ấy ấm hơn tay tôi thật
- Ôi quỷ thần ơi! Mày là người hay là ma thế? – Ông ấy nói rồi lại đưa tay sờ dầu, sờ trán tôi
Tôi đứng như trời trồng, chẳng hiểu gì cả, tôi đâu thấy lạnh đâu nhỉ? Lúc nãy tôi còn viết được bình thường mà! Hay tại run quá nó lạnh nhỉ? Nhưng mà tôi vẫn cử động được bình thường chứ có bị cứng gì đâu?
- Em thấy bình thường mà! – Tôi thanh minh
- Thôi đây găng tay, đeo vào diễn tiếp, anh cũng thấy sợ mày rồi!
- Chắc tại em chịu lạnh thế nó quen rồi! – Tôi cố phân trần
- Sao không ăn mặc tử tế mà lại để lạnh vậy?
- Dạ tại nhà nghèo…
- Thôi được rồi cưng, có mỗi một bài mà định lừa hoài! – Chị Mỹ ngắt lời tôi
Buổi tập dượt lại bắt đầu, tôi cũng dần quen hơn, cử chỉ cũng tự nhiên theo cảm xúc hơn, không còn thấy ngại ngùng gì lắm. Chỉ có những lúc bốn mắt chạm nhau là tôi vẫn còn e dè quay đi chỗ khác thôi, tôi sợ chị ấy đoán được tôi đang nghĩ gì. Tập thêm vài lần nữa thì mọi thử cũng trở nên tốt đẹp, có thể nói là gần như hoàn hảo.
Tôi về nhà, ngồi ăn cơm mà như thằng mất hồn, chị ấy cứ như đứng trước mắt tôi giống như lúc tôi rời quyển sách nhìn lên vậy! Đẹp, quá đẹp! Tôi lẩm nhẩm rồi sực nhớ ra còn bài văn vớt vát mai phải nộp, đau khổ lại ở đâu lũ lượt rủ nhau kéo về. Vắt óc hết cỡ, cộng với sự giúp đỡ của con em họ hơn tôi 1 tuổi nhà bên cạnh tôi cũng hoàn thành xong bài văn, lần này có khả hơn, được hẳn 1 tờ rưỡi. Khoái chí nhìn đồng hồ thì đã hơn 12h, phải ngủ mai lấy sức đi cày nữa!
Tắt điện, trùm chăn, nhắm mắt mà không sao ngủ được, cứ trằn trọc quay ngang quay ngửa vì hình ảnh người con gái ấy đến gần 3 giờ sáng. Chẳng lẽ tôi trúng sét rồi? Mà lỡ có thích chị ấy thật thì biết làm thế nào bây giờ?
Chap 5:
Hôm sau tôi lại trở về với hình ảnh nông dân cày cuốc, chẳng có nhiều thời gian mà nghĩ đến chị Mỹ nữa, tôi cũng quên hẳn cái vụ làm bài cho chị ấy, chẳng biết có tạo ra tôi đồ gi không, cũng không thấy chị ấy sang tìm. Tranh thủ giờ giải lao, lang thang kếm mấy thằng bạn rủ đi…tè chung, “bạn bè lúc sướng là phải có nhau” – câu khẩu hiệu của bọn tôi.
- Tình hình mấy hôm nay tập tành với bà Mỹ có xơ múi được gì không mày? Kể cho anh em thèm cái nào! – Thằng Kiên khơi chuyện
- Xơ múi cái đầu mày! Tao đâu có đểu giả như thằng…T.Anh đâu!
- Ơ dcm, thằng điên này muốn gì đây mà lôi tao vào?
- Thế mày đã thấy được cái cần thấy chưa? – thằng Vũ quay qua hỏi tôi
- À ờ, có thấy! Xinh thật bọn mày ạ!
- Hahaha, cuối cũng thì mày cũng sáng cá đầu ra được rồi đấy! Tao tưởng toàn bã đậu thối! – thằng T.Anh cười vào mặt tôi
- Mày cũng lú giống bọn nó rồi à? – thằng Dũng ngạc nhiên
- Không phải lú, bình thường mình thấy bà ấy mặc áo to xù, trùm khăn kín mít nên không nhận ra được. Hôm qua tao mới được thấy dáng thật của bà ấy, phải nói là hoàn hảo mày ạ! – Tôi phân trần
- Đéo hiểu nổi bọn mày nữa, cuối cùng thì cũng chết vì gái thôi. Haizzz… – thằng Dũng lại buông tiếng thở dài
- Mày thì biết cái mốc gì. Thằng Hoàng nó nói chuẩn rồi đấy, hôm nào mày soi kĩ lại đi rồi hãy nói nhá! – T.Anh nó lại quay qua chửi thằng Dũng
- Ê Hoàng, nhưng tao khuyên mày chớ dại mà tơ tưởng vào. Đẹp trai ngời ngời như anh em tao mà còn không dám với đây này! Có mấy thằng theo đuổi bà ấy ác lắm, đập nhau ầm ầm suốt đấy. Mày cẩn thận không có dính vào là anh em không chữa được đâu!
- Tao biết rồi, điên mà lao đầu vào à? – Tôi nói mà hơi ngượng mồm, chẳng lẽ là đang nói dối sao?
- Ờ, hoa thơm thì để đó mà ngắm thôi, cả trăm thằng cùng ngắm mà chẳng thằng nào dám hái, thằng nào cũng sợ cụt tay, hahaha… – thằng T.Anh vẻ khoái chí lắm
Lại một lần nữa tôi được dặn dò chuyện này,chẳng lẽ chơi với chị ấy mà nguy hiểm vậy? Mặc dù tôi cũng chẳng ngán mấy cái trò choảng nhau, đấm đá nhưng mà vẫn thấy rùng mình, tự dặn lòng cũng chỉ “ngắm” thôi vậy. Với lại có thích thật thì chắc cũng chẳng dám tán, chị ấy hơn tôi những 2 tuổi, mà tôi thì cũng có phải là hạng công tử đẹp trai gì cho lắm đâu, chẳng đến lượt mình!
Chiều thứ 4, tôi lên trường sớm hơn mọi ngày vì còn phải dọn lại cái phòng thí nghiệm, hôm qua ông thầy lại “biểu diễn” ở cái lớp nào không biết nữa! Đang vừa cất đồ vừa lẩm bẩm hát thì ông thầy đã bước vào tặng cho tôi 1 cái cốc đầu
- Cậu dạo này cũng rỗi rãi quá nhỉ?
- Ui da, sao hả thầy? – Tôi chưa hiểu ý của thầy nói gì
- Ít bài quá thì để tôi giao thêm cho mà làm nhé!
- Úi giời, còn một núi em chưa làm kìa thầy ơi!
- Còn 1 núi mà có thời gian đi làm bài cho người khác à? Cậu cũng giỏi nhỉ?
- Úi! – Tôi sực nhớ ra cái vụ làm bài của chị Mỹ, vậy là thầy kiểm tra vở của chị ấy rôi? Nãy giờ mải lơn tơn, ông thầy cũng quay vào tìm gì đó, nó mà không nhìn tôi, tôi quên béng đi mất
- Hihi, em nghịch tí ấy mà, mấy cái bài đấy ngoáy tí là xong chứ có gì đâu ạ? – Tôi cố nịnh nọt
- Lần sau mà còn thế là cậu chết với tôi. Lo mà học hành đi! – Ông thầy nói vẫn không nhìn tôi rồi đi ra ngoài
Tôi tính hỏi thầy xem thầy xử vụ đó thế nào? Tự nhiên lại thấy lo lo cho chị Mỹ, nhưng mà sợ không dám hỏi, cứ đứng tần ngần trong phòng thí nghiệm. Không biết là chị ấy ko mở ra xem hay sao mà cũng cứ để vậy nhỉ? Nếu chị ấy biết sao cũng chẳng thấy nói gì với mình? Mà không biết có bị sao không nữa! Lòng tôi bồn chồn như lửa đốt, trống ngực đập thình thịch. Mà chắc không sao đâu, thầy tôi hiền lắm, chắc là không có gì đâu…Tôi tự trấn an mình bằng những suy nghĩ như thế, tiếp tục quay trở lại với công việc.
Chiều thứ 4 bọn tôi học có 4 tiết, tôi đi sang chỗ tập thì cũng có mấy người đã ở đó, đang trang trí mấy thứ linh tinh. Nhìn quanh không thấy chị Mỹ đâu, tôi đi quanh quanh xem mọi người làm, chào hỏi vài câu rồi kiếm cái ghế đá ngồi “luyện công”
- Ê nhóc, nay sớm vậy?
Tôi ngước mắt
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹234›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
lên theo hướng tiếng nói quen quen thì thấy chị Mỹ đang dắt xe lại, miệng cười rất tươi, vẫn xúng xính như con thú nhồi bông vậy.
- Nay em học 4 tiết mà! – Tôi trả lời, định hỏi thêm cái vụ bài vở mà không biết bắt đầu từ đâu
- Chờ chị tí, cho em cái này!
Chị dắt xe lại chỗ cửa phòng hội trường rồi xách cái túi của chị chạy lại chỗ tôi, ngồi xuống đầu ghế đá bên kia. Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, mắt tròn như 2 hòn bi…hóng! Chỉ mở cái túi ra lục lục
- Này cho em! – chị dúi vào tay tôi hai cái găng tay len màu xanh
- Cho em á? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại
- Ừ, đeo vào cho ấm! Là chị tự đan đấy, không phải mua đâu!
- Kỳ công thế? Cơ mà đan lúc nào nhanh vậy?
- Hâm à! Cái này đan từ đầu mùa đông rồi. Chị hay đan lắm, kiếm mãi mới thấy 1 cái hợp với em
- Hihi, em cảm ơn nhá! – Tôi hí hoáy xỏ chiếc găng tay vào và giơ lên cho chị ấy xem
- Cái này coi như trả công em làm bài cho chị!
- Ax, cái vụ đó! Sao chị biết? Mà có sao ko? Lúc nãy em cũng mới bị thầy nói!
- Trời, tối về mở sách ra nhìn cứ tưởng cầm nhầm của ai về cơ. N