Ăn chơi nhảy múa từ 1h trưa đến tận tối, hát hò, bia bọt, tâm sự, khóc lóc sướt mướt của bọn con gái có đủ cả, một ngày đày những kỉ niệm. Đến tối chỉ còn lại khoảng 1 nửa, chủ yếu là hội của bọn tôi và mấy đứa hay chơi cùng lại ngồi nghêu ngao hát hò, cười nói đến khoảng 9h mới chịu kéo nhau về. Bọn nó đi với bạn trai bạn gái đi chơi, tôi cũng chẳng kém, cũng chở em Trang đi…về.
- Ơ hay sao lại khóa cổng? – tôi ngạc nhiên khi về đến nhà trọ bé Trang
- Hai đứa kia hôm nay nó về nhà hết rồi mà! – bé Trang tỉnh bơ trả lời
- Ax, vậy để anh chở em về nhà! Chứ ở đây 1 mình à?
- Anh hâm à? Nhà em đi có mà đêm mới về tới à? Mà thỉnh thoảng em vẫn ở 1 mình có sao đâu?
- Vậy à? – Tôi ngơ ngác
Nhà bé Trang ở trọ là 1 ngôi nhà riêng, ở quê mà nên đâu có phòng trọ như thành phố. Hình như đây cũng là nhà của họ hàng gì đó với đứa ỏ cùng bé Trang, đã lên HN ở rồi, cái nhà để không vậy. Nhà ko rộng lắm nhưng cũng dư sức cho 3 đứa ở, lại có cái sân khá lớn và nằm phía sau của dã nhà phố, cũng khá yên tĩnh và an toàn. Tôi vào nhà loanh quanh rồi ra cái ghế đá ở ngoài sân ngồi, chơi cả ngày cũng mệt. Bé Trang cũng ra ngồi bắt chước tôi ngắm trăng ngắm sao.
- Anh này! Sao người ta cứ phải yêu nhau nhỉ? – Nó vẫn nhìn trời hỏi tôi
- Ko yêu nhau rồi sao cưới? Rồi sao có anh em mình?
- Ko, em ko nói người lớn, em nói trẻ con mà! – Nó chữa lại câu hỏi
- Oh` thì…đến tuổi lớn thích ai đó thì yêu chứ sao! – tôi trả lời đại
- Em chẳng thích thế, em thích làm trẻ con hơn, với lại em cũng trẻ con mà! – Nó nhìn tôi cười tít mắt
- Chứ em người lớn với ai? – Tôi gõ đầu nó
- Từ hồi đầu năm đến giờ cũng có mấy tên đòi tán tỉnh em chứ! – Nó nhẹ nhàng nói rồi cười
- Vậy à? – Tôi cũng chẳng hỏi chuyện này bao giờ
- Vâng! Nhưng mà em chẳng thích
- Sao vậy? Lại mấy thằng linh tinh à?
- Ko phải! Tại em ko thích! Với lại em…sợ. – tự nhiên nó rụt rè
- Sợ gì?
- Em sợ yêu được mấy hôm rồi lại chán, lại chia tay. Tình học trò mà có baoo giờ bền anh nhỉ?
- Cái đó thì còn tùy chứ!
- Với lại thấy chuyện của anh với Phương, em lại càng sợ! – nó vẫn rụt rè
- Ơ hay? Sao lại xoay sang anh? – tôi ko thích nhắc chuyện này
- Ko phải, là em nói vậy ý! Em chỉ muốn được như anh, có nhiều bạn bè thân thiết, vui vẻ, rồi có anh làm anh trai em nữa, như vậy tốt quá đúng ko anh? – Nó cũng biết nói dịu dàng
- Ừh, tốt chứ!
- Anh có biết là em quý anh nhiều lắm ko? Ko phải là bằng này đâu! (nó nói rồi giơ nắm tay lên). Thấy anh buồn em cũng buồn, cũng sợ lắm, em sợ anh suy nghĩ lung tung rồi lại học hành sa sút như những người khác, lúc nào cũng chán đời…
- Anh biết mà! Những ngày qua có em anh cũng vui vẻ thêm được bao nhiêu. Anh còn chưa cảm ơn em nữa ấy chứ!
- Vậy nên em mới sợ yêu!
- Là sao? – tôi chẳng hiểu nó nói gì
- Sao hôm nay anh ngốc thế? Thì là em sợ…em yêu anh rồi 1 ngày nào đấy chẳng may chia tay, lúc đấy lại như anh với Phương, em sợ mất đi 1 người thân… – Nó lí nhí
- Em yêu anh à? – Tôi nhìn nó hỏi
- Ko! Anh là anh trai em thôi! – nó đấm ùm ùm vào người tôi
- Sau này thì em ko biết nhưng mà bây giờ em chỉ muốn anh làm anh trai của em thôi. Vì em chưa muốn yêu, cứ như thế này cũng tốt chứ việc gì phải yêu nữa! Anh làm anh trai em thôi anh nhé! – Nó nhõng nhẽo
- Em mới là đồ hâm ấy! – tôi kéo nó vào lòng, nó ngoan ngoãn như 1 đứa trẻ vậy
- Anh có yêu em thì bây giờ cũng ko phải là lúc để nói. Anh ko muốn em phải mang tiếng là người thay thế này khác. Anh thương em bao nhiêu thì anh muốn em được tốt bấy nhiêu. Em nói đúng, cứ như thế này cũng tốt rồi, anh cũng chẳng còn tâm trí mà yêu thương gì nữa!
Bé Trang ko nói gì, nằm yên trong vòng tay của tôi, có lẽ ai cũng hiểu chẳng cần phải nói gì nữa. Tôi chợt thấy ấm áp, ko phải vì được ôm 1 người con gái trong lòng mà đó là cảm giác của sự yêu thương. Nghĩ lại lời bé Trang nói, tôi cũng đúng là 1 người may mắn thật, tuy tôi ko có người yêu nhưng xung quanh tôi chẳng bao giờ thiếu thốn tình cảm.
- Anh hát cho em nghe đi! – Bé Trang nhõng nhẽo
- Hát gì bây giờ? Mà thôi anh về đây!
- Ko, ai cho anh về? – Nó kéo dài như muốn níu kéo
- Ơ hay? Ko về thì ngủ ở đây à? Có bị ấm đầu ko?
- Kệ! Ngủ ở đây thì cũng đã sao? Anh là anh trai em chứ ai đâu mà sợ? Em ko biết, anh phải hát cho em nghe! Đi mà! – Nó nhõng nhẽo hết biết, ôm khư khư lấy cánh tay tôi
- Oh` thì hát!
Tôi đầu hàng nó, ngồi lẩm nhẩm hát mấy bài, lúc đầu nó còn hát theo rồi sau ko thấy gì nữa, Nó nằm im trong vòng tay tôi. Ngồi nhìn sương đêm phủ xuống khoảng sân, thở dài một cái, tôi chẳng hiểu mình đang làm gì nữa.
- Ê này! – Tôi hất hất gọi bé Trang
Ọc, nó ngủ mất tiêu từ lúc nào rồi ấy! Tôi tát tát nhẹ vào má mấy cái thì nó xua tay”để em ngủ, anh cứ hát đi!”. Mẹ ơi, người ta nghỉ hát từ lúc nào rồi chứ còn ngồi mà hát cho nó nghe nữa? Gọi mấy lần mà nó chẳng bảo sao, cực chẳng đã tôi đành phải bế nó vào nhà. Tôi thấy nó khẽ cười chứng tỏ là lừa tôi mất tiêu rồi!
Đặt nó lên giường, mắc màn cho nó đàng hoàng rồi tôi định ra cái ghế để ngủ, cơ mà tại cái ghế nó ngắn quá, phải nằm co ro mới đủ chiều dài mà tôi thì phải thẳng chân thẳng tay mới ngủ được. lại lọ mọ dậy lấy cái chiếu trải xuống đất để nằm, có chăn gối đây là ngon rồi, tôi ko quan trọng ngủ giường, ngủ nệm. Vừa nằm nhắm mắt được 1 lúc, còn đang nghĩ lung tung vì cái ánh điện nhà đằng trước hắt vào nhà nhìn khá sáng thì bé Trang nó đã lục ục bò dậy mang chăn gối ra
- Làm gì thế? – Tôi mở mắt ra nhìn thấy nó hỏi
- Xuống đây ngủ với anh cho vui! Hihi… – Nó cười trong trạng thái mắt lơ mơ
- Em bị điên đấy à? – tôi hoảng hồn
- Ở nhà thỉnh thoảng em vẫn ôm anh Phong ngủ có sao đâu mà?
- Ax ax, ko đùa đâu đấy! – Tôi đuổi nó quay lại giường
- Em đùa với anh đâu? Nằm nói chuyện cho vui!
Nó mặc kệ tôi xua đuổi, đùn đấy vẫn nhất quyết vứt phạch cái gối rồi nằm xuống cãnh tôi, ôm cánh tay của tôi khu khư! Tôi đến sợ nó luôn. Nó bảo là nằm nói chuyện cho vui mà nói nhảm được vài câu rồi lại lăn ra ngủ. Vậy là lần đầu tiên tôi ngủ với 1 người con gái ko phải máu mủ họ hàng gì là thế này đây? Nhìn nó ngủ ngon lành và nghĩ đến cảnh này tôi lại thấy buồn cười. Kéo lại chăn cho nó rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Chap 18:
Cái vụ tôi…ngủ chung với bé Trang đó, tôi chẳng nói gì với tụi bạn tôi cả, chắc bé Trang cũng thế, 2 đứa coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện vẫn tốt đẹp như mọi ngày. Bọn bạn tôi cũng chẳng đi ôn thi DH ở cái “lò” nào cả, vẫn cứ theo học mấy lớp cũ chờ đến ngày thi thôi, tôi thì vẫn ngày 3 đề, rảnh rang lại đọc lại mớ sách vở mấy năm nay xem mình có quên gì không, rồi chỉ ch