- Này…cảm ơn em nhé!
- Cảm ơn cái gì cơ? – Nó ngạc nhiên hỏi
- À, ko có gì! Lịch sự nó phải vậy! – Tôi đánh trống lảng, cười với nó cái rồi đi về
Vừa đạp xe vừa nghĩ đến nó tôi lại thấy buồn cười. Từ hình ảnh cái con quạ cứ suốt ngày quang quác cái miệng đến một cô bé ngây thơ, trong sáng đến trẻ con, đôi mắt to tròn của nó hình như chẳng bao giờ phải buồn vì suy nghĩ chuyện gì. Sống như nó cũng sướng thật!
Sau buổi chiều dầm mưa ấy may mà 2 đứa ko bị ốm đau gì! Tôi lại lao vào giải đề thi, kết quả khả quan lắm nếu ko muốn nói là nhiều lúc tôi đã mơ đến 2 chữ “thủ khoa”. Bé Trang cũng chịu khó học, hình như có tôi học cùng nó lại càng siêng hơn hay sao ấy, mặc dù giờ nó đang nghỉ hè! Chỉ có điều từ cái hôm đi biển về nó cứ suốt ngày anh trai với lại em gái làm tôi sốt hết cả ruột, tôi chẳng thích thế tí nào!
Rồi cái ngày bọn tôi phải xa trường, xa bạn bè cũng đến. Sau buổi thi tốt nghiệp cuối cùng, tôi với đám bạn lại kéo nhau đi ăn chè bàn chuyện “chia tay lớp”. Mặc dù ko phải là học sinh lớp A5 nhưng mấy đứa bọn tôi đã coi đó là lớp của mình từ lâu rồi, chia tay lớp đó sao ko có mặt tụi tôi được.
- Hay là hôm nào bọn mình làm buổi chia tay riêng đi bọn mày? – thằng Kiên đề xuất
- Thôi chung với riêng gì! Làm 1 ngày với bọn A5 được rồi! – thằng CƯờng gạt đi
- Ừh, còn thi cử nữa, làm 1 ngày được rồi! – mấy đứa đồng tình
- Thế hôm đấy kéo hết “vợ con” đi chứ? – thằng T.Anh hỏi
- Sao ko mày? Cứ đóng tiền đầy đủ là được! – con Ngọc trả lời
Cả đám lại ngồi cười bàn bạc vui vẻ, chỉ có tôi lại thấy chạnh lòng. Từ ngày vụ em Phương không thành, chẳng mấy khi tôi đi chơi mà có mặt bạn gái, bạn trai của tụi nó cả, thấy mặc cảm sao sao ấy. Con Ngọc nhìn thấy thái độ của tôi, chắc nó cũng hiểu, nó kéo ghế lại gần gần tôi hỏi nhỏ
- Mày với con Trang dạo này có gì ko đấy? Thấy thân thế?
- Có gì? Mày điên à? Tao tâm trí đéo đâu nữa! – Tôi bực
- Ko phải nói hay nhưng mà càng ngày càng thấy nó cũng đáng yêu đấy chứ mày nhỉ?
- Ừh, nó cũng xinh mà! – Tôi dịu giọng
Đúng là bé Trang nó không được xếp vào hàng “nhan sắc” ở trường tôi, nhưng nó cũng khá đấy chứ chẳng phải là kém cỏi gì, chắc vì cái tính trẻ con ban đầu của nó nên chẳng mấy đứa để ý tới.
- Tao thấy nó cũng quấn mày lắm mà! – cái Ngọc hỏi tiếp
- Nó cứ suốt ngày anh anh, em em sốt hết cả ruột! – tôi than vãn
- Hay là mày yêu nó đi! Tao thấy được đấy! – con Ngọc đá tôi
- Cấm mày nhắc đến chuyện đấy! – Tôi trừng mắt
Con Ngọc biết tôi ko thích nên ko nói gì nữa, lại quay qua nói chuyện với mấy đứa. Thật lòng tôi cũng quý bé Trang lắm, càng ngày càng thấy quý, tôi chẳng biết tình cảm ấy gọi là gì nhưng tôi hiểu đó ko phải là cái thích của 1 thằng con trai khi thấy 1 đứa con gái. Với lại tôi còn nhiều suy nghĩ, tôi ko muốn…
- Mày rủ cả con Trang đi cùng cho vui Hoàng! Nó cũng được coi như người nhà . – Giọng thằng Trung cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
- Ừh đúng đấy, rủ nó đi nữa, có nó càng vui! – mấy đứa bạn tôi có vẻ cũng quý bé Trang
- Rủ thì rủ, lát về qua tao bảo nó! – tôi trả lời
Một lúc sau giải tán, tôi tạt qua nhà trọ bé Trang, nó đang nấu cơm, mặc quần sọc với cái áo thun ngắn, nhìn nó tròn tròn, mũm mĩm dễ thương như mấy đứa bé vậy nhưng ko phải là mập đâu
- Hôm nay thi thế nào anh? – vừa nhìn thấy tôi nó đã hỏi
- Tốt nghiệp có gì mà thế nào! Very tốt! – Tôi trả lời tỉnh bơ
- Mấy đứa kia đâu? – tôi hỏi khi vào nhà
- Bọn nó đi mua đồ rồi, bắt em ở nhà nấu cơm đây này!
- Nấu cả phần anh nữa, tí ở lại ăn cơm!
- Thật nhá! Em nấu nhiều lắm, sắp xong rồi đây! – Nó mừng rơn
- Đùa đấy, ghé chơi tí thôi.
- Èo, chán anh! – Nó lại hụt hẫng, bị tôi lừa mãi mà nó ko thấy chán hay sao ấy
Tôi ngồi chơi 1 lúc, tính là chờ bạn nó về rồi tôi mới về. Bé Trang nấu cơm xong cũng ra ngồi cạnh hóng chuyện với tôi
- Ngày kia đi chia tay bọn anh nhá! Bọn anh tụ tập hết lớp cái Ngọc
- Được đi thật ạ? – Nó long lanh mắt nhìn tôi vui mừng
- Có gì mà ko được? Mấy đứa lóp 11 với lớp 10 bạn mấy thằng kia cũng đi đấy!
- Thế là em được mời à? Sướng thế?
- Ừh, được mời! – tôi cười cho nó vui
- Nhưng mà ai mời? – Nó nhiều chuyện
- Thì bọn anh mời em! Mấy chị cũng bảo em đi mà còn quấy rối phụ nữa đấy!
- Chứ ko phải anh mời em à? Anh ko muốn cho em đi ý gì? – Nó làm mặt buồn
- Làm trò gì đấy? Là anh với các anh chị có lời mời em đi dự thật lòng! Được ko nào? – Tôi giả vờ dỗ dành
- Em hỏi thật nhé! Nếu anh…với Phương còn yêu nhau thì…anh có rủ em đi ko? – Nó nói buồn thiu
- Anh đã bảo em ko nhắc chuyện đó mà! Hâm à? – Tôi khó chịu
Tôi thấy mặt nó cúi gằm, ko nói gì, không khí im lặng 1 lúc lâu, tôi cũng chẳng hiểu mô tê gì đang xảy ra cả. Cái con bé này sao tự nhiên hôm nay lại sinh chuyện vậy thế k biết.
- Này, em bị làm sao đấy?
Tôi hỏi mấy câu, hích nó mấy cái mà nó ko trả lời buộc tôi phải kéo mặt nó lên. Ôi mẹ ơi! Thì ra nó đang khóc, mà ko phải, chỉ thấy mặt hơi buồn với nước mắt chảy ầm ầm thôi
- Ơ hay? Sao tự nhiên lại khóc? – tôi ngạc nhiên
- Ko sao! – Nó ngoan ngoản chứ ko phải là giận tôi
- Làm gì mà hay khóc thế? Anh sợ em quá! – tôi lau nước mắt cho nó
- tại tự nhiên nghĩ linh tinh rồi nước mắt nó cứ chảy ra! – nó nói rõ ngây thơ
- Ax, thua em rồi!
Nó ngồi xoay người lại dựa vào vai tôi nhìn trời nhìn trăng, ko khóc nữa nhưng cũng ko nói gì. Tôi cũng kệ nó, cũng thấy yên bình thật. Tôi lại nhớ đến lời con Ngọc nói với tôi lúc nãy, suy luận đến cái cảnh bé Trang vừa rồi. Chẳng lẽ nó thích mình? Tôi chợt thấy hoang mang. Suy nghĩ 1 lúc rồi tôi quyết định hỏi thử nó xem như thế nào, tôi ko run, chẳng hiểu sao nữa
- Này! Em quý anh lắm đúng ko? – tôi hích vai cất lời hỏi
- Sao tự nhiên nay anh hỏi vậy?
- Thì tại bình thường ko hỏi, nay thích hỏi. – tôi cố trả lời tự nhiên
- Vâng, quý! – Nó làm cụt lủn chua ngoa
- Quý đến mứa nào? – tôi hỏi tiếp
- Humh…quý bằng này! – Nó giả bộ nghĩ rồi đưa nắm tay ra so sánh
- Thế có muốn làm bạn gái anh ko? – Tôi hỏi sau 1 thoáng suy nghĩ rất nhanh nhưng đủ để chắc chấn
- Cái gì cơ? – Nó rời khỏi vai tôi ngạc nhiên hỏi lớn
- Anh bảo là em có muốn làm bạn gái anh ko? – Tôi nhìn thẳng vào nó hỏi rõ ràng
Trái hẳn với những dự đoán của tôi, nó vẫn ko hết ngạc nhiên rờ đầu, rờ trán tôi, đôi mắt cố ngơ ngơ như đùa cợt
- Anh bị hâm đấy à? Có nóng đâu, bình thường mà! – Nó cố đùa
- Anh nói thật mà! – Tôi gạt tay nó ra, nghiêm túc
- Hì, anh đúng là bị hâm thật rồi! – Nó lại nhăn nhở cười
Tôi đến bó tay với nó rồi! Nhưng nghĩ lại thế cũng tốt, chứ nó mà đồng ý là tôi lại làm bạn trai nó à? Ko phải là ko xứng nhưng mà tôi ko sẵn sàng! Có lẽ tôi sợ yêu ai đó rồi, và đối với tôi bé Trang xứng đáng được nhiều hơn thế, được nhiều hơn cái thằng tôi lúc này. Nhìn nó ngồi vui vẻ ngắm trăng lên sớm, tôi chẳng đoán được nó đang nghĩ gì về câu hỏi của tôi lúc nãy nữa. Một lúc sau 2 đứa bạn nó cũng về, tôi cũng phải về luôn. Vậy là mất công hỏi mà chẳng biết được điều gì.
Năm nay bọn