Truyện Tình Học Trò - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Tình Học Trò (xem 1998)

Truyện Tình Học Trò

nh như ngại ngùng gì đó với tôi lắm, không quên kết lại 1 chữ “XINH” cho thỏa cái tơ tưởng từ hôm qua đến giờ
- Thế mày có thích ko? – thằng T.Anh hỏi
- Hình như cũng thích! – Tôi gãi đầu
- Lại hình như, chán với mày bỏ con mẹ. Thích là thích, triển khai tán luôn!
- Ừ thì tao thấy nó xinh, cũng thấy thích thích thì tao bảo thế còn đòi gì nữa? – Tôi cãi
- Thế con đấy ngoài cái xinh ra thì có gì ko? – Con Ngọc lúc nào cũng sâu xa
- Báo cáo chị, em đã cho đệ tử đi tìm hiểu thì biết được nhà nó có 2 anh em, nhà nó ở Bình Minh, thỉnh thoảng vẫn đi học qua nhà thằng Hoàng (đúng là ở Bình Minh thật thì có 2 lối lên trường, 1 lối qua nhà tôi). Con bé này học hành cũng khá chứ không giỏi lắm, nó khá hiền nhưng có đứa lại bảo chẳng hiền lành gì lắm đâu, biết ăn mặc và chưa có người yêu vì nghe đồn thằng anh nó ác lắm. Hiện tại có mấy thằng đang tán nhưng nói chung là không để ý. Hết! – thằng Kiên làm ngay một hơi


Chẳng biết nó lấy thông tin đâu ra mà nhanh thế không biết nữa, chắc lại phối hợp với con Tâm đi hối lộ mấy em lớp 10 đây mà. 2 đứa nó hay nói linh tinh nhưng được cái những việc như thế này thì chẳng ai nhanh bằng cả, cũng đáng tin cậy


- Vậy cũng được rồi! Mày cứ nói chuyện thử đi, vài lần là biết ngay có thích không ấy mà! – Con Ngọc vỗ về tôi
- Thế hôm qua mày có nói chuyện gì với nó ko? – thằng T.Anh quay qua tôi hỏi
- Không, ở lớp nó nói chuyện gì mày!
- Thôi thôi con lạy bố! Bố lại chờ gái nó dẫn xác đến thế này thì con thua! – Nó vái sống tôi
- Thế giờ sao? – Tôi vẫn ngơ ngơ
- Mày cứ đi với bọn tao qua lớp nó, đứng trước nó hỏi “em có yêu anh ko?”, bố nó cũng chẳng dám nói “ko”! – thằng Kiên lại phát biểu linh tinh và ăn ngay mấy cái gõ vào đầu
- Hay là viết thư? Tớ nhờ con em tớ nó tác động cho? – con Tâm nói
- Không được, ko chơi trò đấy! Đường đường là bạn tao mà tán gái phải viết thư à? Cách đấy chỉ dành cho mấy thằng cù lần thôi! – thằng T.Anh lại tinh vi
- Đúng đấy, lần này là bạn Hoàng đi tán gái cơ mà, phải làm cho hành tráng! – Mấy đứa con gái đồng tình
- Nhưng mà thằng Hoàng nó đâu có trơ trẽn như mày?– Thằng Dũng chọc thằng T.Anh
- Mẹ, hãy cứ được như tao! Để tao nghĩ cách! Nhưng trước hết phải dẹp mấy cái thằng linh tinh đã. – thằng T.Anh đề xuất
- Cái đó cứ để tao, chỉ cần nói hội mình đang “nuôi” con bé đấy thì thằng nào dám bén mảng đến. – thằng Kiên nói chuẩn
- Ừ, giao cho mày! – cả hội đồng tình


Nói rồi cả hội giải tán, tôi thì chẳng biết gì, đành chờ đợi ý tụi nó kẻo mang họa vào thân vậy. Mấy ngày sau đó, bao nhiêu phương án tiếp cận được đưa ra nhưng đều bị gạt đi, cái thì không được, cái thì không hay, cái thì tôi ko đủ khả năng. Mà chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến cái việc làm quen với em nó là tôi lại thấy sợ sợ, sợ bị từ chối ấy! Càng lúc tôi càng nhận ra tôi kém cỏi, mặc dù tôi thừa tự tin, thừa ăn nói trong những việc khác. Có vài lần tôi cũng thấy em nó ngoài sân trường mà chẳng dám ho he, cứ sợ sợ sao ấy.


Nhưng rồi tôi sống tốt, ông trời cũng không đối xử tệ bạc, tôi đã có cơ hội mà chẳng cần phải cách nào mới tạo ra được. Một buổi chiều, tôi xuống phòng Giám hiệu thì thấy 2 cô bé đang đứng thập thò ở ngoài. Tôi thoáng bối rối khi nhận ra 1 trong 2 em đó là Hà Phương, em nó cũng nhìn thấy tôi, khẽ cười và hơi cúi chào. Giáp mặt nhau rồi, hồi hộp lắm nhưng tôi vẫn cố đánh liều


- 2 đứa làm gì ở đây? – Tôi cất tiếng hỏi
- Dạ bọn em chờ cô Toan phê giúp SĐB, lúc nãy cô quên! – Em nó nói với tôi bằng cai giọng rất nhỏ nhẹ
- Thế sao ko vào mà đứng đây?
- Dạ thôi chờ cô ra chứ…ngại lắm! – Em nó bẽn lẽn
- Thôi đưa đây anh giúp cho! – Tôi nói rồi chìa tay ra đón lấy cuốn SĐB của lớp em nó


Chẳng khó khăn gì khi tôi gặp các thầy cô, 1 phút sau tôi đã quay trở ra thì thấy 2 em nó đang nhìn tôi cười mừng rơn.
- Dạ em cám ơn anh! – Em nó nói rồi đón lấy cuốn SĐB
- Cám ơn gì? Lần sau cứ vào tự nhiên ko phải ngại. – Tôi ra vẻ người lớn
- Dạ vâng, em chào anh! – Em nó đưa tay lên giữ cái tóc mái


Tôi lại nhìn thấy cái móng tay có sơn vạch đen, là ngón giáp út. Em nó quay đi, tôi lại thấy có gì đó tiếc nuối, định gọi mà lại ngại. Cuối cùng tôi cũng đánh liều lần nữa và gọi với
- Này Hà Phương!
- Dạ? – Em nó hơi giật mình quay lại khi đi được mấy bước
- Anh hỏi này! – Tôi vời vời ko dám nhìn em nó


Em nó ngơ ngác đi lại phía tôi, tôi cũng bước ra trước sân chứ không đứng trước cửa phòng Giám hiệu làm gì. Chẳng biết con bạn em ấy ngại hay là biết ý mà nó đi trước, để em ấy lại 1 mình với tôi, trống ngực tôi đập liên hồi


- Sao cái móng tay…? – Tôi hỏi ko nên lời và chỉ chỉ
- À, cái này ấy ạ? – Em nó như hiểu ra giơ bàn tay lên
- Ừ! – Tôi trả lời cụt lủn khi nhìn thấy bàn tay búp măng rắng trẻo của em nó
- Hihi, em nghịch vậy chứ có gì đâu ạ! – Em nó cười híp mắt với tôi, lần đầu tiên đấy
- Cũng may là em nghịch anh mới nhận ra em! – Tôi nói được câu khôn vãi
- Là sao ạ? – Em nó chưa hiểu
- Oh` thì lần trước em bịt khẩu trang kín mít, anh đâu thấy mặt đâu. Hôm trước gặp anh thấy cái móng tay quen quen nên mới nhận ra
- À dạ! Em không ngờ cũng là anh! – Em nó lại bẽn lẽn
- Ko ngờ chuyện gì? – Tôi hỏi
- Dạ ko ngờ anh lại học lớp Chuyên! – Em no lí nhí
- Sao lại ko ngờ? Á, chắc tại em thấy anh cãi nhau với con quạ chứ gì? – Tôi như hiểu ra vấn đề
- Hi, dạ! Anh gọi nó là quạ nó tức anh lắm đấy! Với lại em hay thấy anh đi với mấy anh kia, em cứ tưởng dân lớp Chuyên phải khác cơ!
- Khác sao?
- Dạ, ko sao, hihi! – Em nó cười thay cho câu trả lời


Tôi như say đắm với nụ cười của em nó rồi hay sao ấy, cảm giác run rẩy lẩy bẩy cũng đâu mất, hình như tôi chẳng kịp có thời gian mà nghĩ đến nó nữa. Chắc em nó thấy tôi đi với bọn bạn tôi, cả 1 đám bảnh bao phong độ, cười đùa vui vẻ ko nghĩ tôi là lớp chuyên vì theo thuông lệ cái lớp ấy toàn “mọt già” ko à! Nhưng đã nói rồi, tôi là “người đặc biệt của những thành phần cá biệt´mà!


- Em ở Bình Minh à? Xa phết nhỉ? – Tôi hỏi sau 1 thoáng im lặng
- Dạ vâng! Cũng hơi xa! Còn anh ở Thái Nam, ngay gần nhà thờ?
- Ủa sao em biết? – tôi ngạc nhiên thật sự
- Mấy lần em đi học qua có thấy anh!
- À ừ! Em đi lối nhà anh à? – Tôi hỏi mà trong đầu đang nghĩ không biết có hôm nào em nó thấy tôi trong tư thế bán nude đá bóng với mấy đứa nhóc ko nữa, nguy hiểm quá
- Dạ, cả 2 lối, bữa này bữa khác ạ! Mà thôi em về lớp đây! – Em nó nó rồi chào tôi tính quay đi
- Hôm nào đi uống nước cho anh xin lỗi vụ hôm trước nhé? – Tôi vắt óc lên gân nói lại y chang lời thằng T.Anh dạy
- Hihi, anh vẫn nhớ chuyện đó cơ à? Là em xô vào anh mà!
- Vậy thì anh mời để em xin lỗi anh vậy! – Tôi nói được dng91 1 câu đúng với phong cách của mình
- Dạ vâng ạ! – Em nó cười với tôi 1 cái rõ tươi rồi quay đi


Tôi đứng như trời trồng nhìn bóng em ấy khuất hẳn rồi mới quay trở về, trong lòng vui sướng lắm. Yeah, vậy là tôi đã bắt chuyện được với em nó, đễ thương quá đi, em nó còn cười với tôi nữa chứ! Tôi lại hẹn được em ấy đi uống nước như đúng mục đích đề ra. Lần này bọn bạn tôi có mà phục tôi sát đất cho mà xem. Càng nghĩ tôi lại càng thấy vui, nhảy tưng tưng trên sân trường,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đỉnh cấp lưu manh – Phần 5

Chủ nhân, xin ngài đừng có chọc tôi

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 2

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng

Đập heo đất của vợ, tôi chết điếng khi nhìn số tiền vàng trong đó